Huyền Linh Sơn. Phía trên Đăng Tiên Thai. Một thân ảnh cao lớn đứng lặng trước gió, bạch y bay phấp phới, mái tóc đen bay trong gió, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Cách đó không xa có vài đệ tử đang thì thầm nói chuyện. - Thánh Tử đã ngắm phong cảnh ba canh giờ rồi, hắn không cần tu luyện à? Một đệ tử trẻ tuổi tò mò nói. - Suỵt. Ngươi thì biết cái gì! Đến cấp độ như Thánh Tử đại nhân thì việc cảm ngộ còn quan trọng hơn tu luyện rất nhiều. Ngươi lại dám quấy rầy Thánh Tử ngộ đạo, cẩn thận không giữ được cái đầu chó của ngươi! Một đệ tử lớn tuổi hơn một chút thấp giọng răn dạy. - A! Đệ tử nhỏ tuổi lập tức không dám lên tiếng nữa. Nhớ thủ đoạn lạnh lùng tàn nhẫn của Thánh Tử trong lời đồn thì không khỏi rụt cổ lại, không dám nói linh tinh nữa. Còn các nữ đệ tử thì trong mắt đầy hoa đào. - Thánh Tử không hổ là Đại Đế chuyển thể, lại đang ngộ đạo! - Hình như đã liên tục nửa tháng rồi nhỉ? Ngộ tính thật mạnh mẽ! - Thánh Tử đại nhân thật soái! - Cho dù đã đưa lưng về phía ta nhưng vẫn cảm thể cảm…

Chương 19: 19: Lần Đầu Tiên Của Lãnh Vô Yên Sai Lầm!

Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng MônTác giả: Võng Hữu Tiểu TrươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngHuyền Linh Sơn. Phía trên Đăng Tiên Thai. Một thân ảnh cao lớn đứng lặng trước gió, bạch y bay phấp phới, mái tóc đen bay trong gió, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Cách đó không xa có vài đệ tử đang thì thầm nói chuyện. - Thánh Tử đã ngắm phong cảnh ba canh giờ rồi, hắn không cần tu luyện à? Một đệ tử trẻ tuổi tò mò nói. - Suỵt. Ngươi thì biết cái gì! Đến cấp độ như Thánh Tử đại nhân thì việc cảm ngộ còn quan trọng hơn tu luyện rất nhiều. Ngươi lại dám quấy rầy Thánh Tử ngộ đạo, cẩn thận không giữ được cái đầu chó của ngươi! Một đệ tử lớn tuổi hơn một chút thấp giọng răn dạy. - A! Đệ tử nhỏ tuổi lập tức không dám lên tiếng nữa. Nhớ thủ đoạn lạnh lùng tàn nhẫn của Thánh Tử trong lời đồn thì không khỏi rụt cổ lại, không dám nói linh tinh nữa. Còn các nữ đệ tử thì trong mắt đầy hoa đào. - Thánh Tử không hổ là Đại Đế chuyển thể, lại đang ngộ đạo! - Hình như đã liên tục nửa tháng rồi nhỉ? Ngộ tính thật mạnh mẽ! - Thánh Tử đại nhân thật soái! - Cho dù đã đưa lưng về phía ta nhưng vẫn cảm thể cảm… - Chuyện tình lữ nên làm?Lãnh Vô Yên bất ngờ không kịp chuẩn bị, vàng tai trắng nõn trong nháy mắt trở thành màu hồng.【Chuyện yêu đương đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi.】Câu trả lời của nữ chấp sự vẫn luôn văng vẳng bên tai nàng ngày hôm đó.Nhiên Nhi thực sự lại muốn với mình!Thật xấu hổ!Lý Nhiên nói:- Từ ngày ta tỏ tình với ngươi, dường như đệ tử chưa bao giờ làm tròn bổn phận của bạn trai, cho nên ta muốn nhân cơ hội này, giao lưu chuyên sâu hơn cùng ngươi.- Bổn phận của bạn trai? Giao lưu chuyên sâu?Điều này là quá rõ ràng rồi!Mặt Lãnh Vô Yên mặt đến mức sắp bốc khói:- Nhưng như vậy không phải quá nhanh sao? Chúng ta mới ở bên nhau có mấy ngày thôi mà!- Đệ tử đã ở cùng sư tôn được mười năm.- Ta không có ý đó…- Sư tôn không cần căng thẳng, đây cũng là lần đầu tiên của đệ tử này.- Sao có thể không căng thẳng được!Lãnh Vô Yên cố tìm lý do:- Nhưng mà, khoảng cách tu vi giữa ta và ngươi quá lớn!Lý Nhiên lắc đầu:- Loại chuyện này không liên quan gì đến tu luyện đâu.- Vậy thì đúng rồi…Các ngón tay của Lãnh Vô Yên quấn vào nhau một cách lo lắng.- Có nên đáp ứng hắn hay không đây?Con nai trong lồng ngực gần như sắp lao ra ngoài.- Hôm qua bổn tọa đã nói rằng không thể đưa ra những yêu cầu quá đáng, ngươi như này có hơi đột ngột, bổn tọa muốn suy nghĩ thật kỹ càng.Loay hoay một hồi, nàng quyết định yên tĩnh một chút trước đã.- Được rồi.Lý Nhiên có chút mất hứng.Lãnh Vô Yên thấy vậy không đành lòng, liền an ủi:- Ngươi cũng không cần gấp gáp một chút, cuộc sống sau này còn dài, bổn tọa, bổn tọa là bạn gái của ngươi, chuyện này sẽ không thay đổi.Đây là lần đầu tiên nàng nói những điều như vậy, làm cho gò má của nàng dường như đang bốc cháy.Lý Nhiên thở dài:- Đệ tử hiểu chuyện này.Chỉ là cái vé qua đêm nay thì sau này không thể dùng được nữa.- Vé vào cửa gì cơ?Lãnh Vô Yên sững người trong giây lát.Lý Nhiên từ trong tay lấy ra hai tấm bài tử bằng gỗ:- Có một đám hát khúc mới ở Lẫm Phong thành, đệ tử đã nhờ người lấy hai tấm vé này, vốn dĩ ta muốn mời sư tôn đi cùng!- !Lãnh Vô Yên nuốt miếng nước bọt:- Thì ra những gì ngươi vừa nói là muốn rủ bổn tọa đi nghe hát sao?- Đúng vậy.Lý Nhiên xấu hổ gãi đầu:- Đây là lần hẹn hò đầu tiên của ta, vì vậy ta cũng có chút lo lắng.Lãnh Vô Yên che trán.Hóa ra là như vậy!Thật xấu hổ!- Nếu như sư tôn không đi, vậy thì đệ tử cũng chẳng đi nữa, vé vào cửa sẽ đưa cho Ngụy trưởng lão, hình như là hắn ta có vẻ rất thích nghe hát.Lý Nhiên nghĩ.- Không được!- Tại sao?- Ngụy trưởng lão đang đi làm công vụ ở Tây Vực, không có thời gian nghe hát.- Nhưng ta có gặp hắn ta khi đến đây mà?Lý Nhiên nhớ lại nói.- Vậy thì chắc là do ngươi nhìn nhầm rồi.Vẻ mặt Lãnh Vô Yên thành thật.Ngụy trưởng lão đang đi ở lưng chừng núi thì hắt hơi một cái không rõ lý do.Hắn ta xoa xoa mũi:- Là ai đang nhắc tới lão phu sao…!Lãnh Vô Yên nói:- Vé cũng đã mua rồi, vứt đi thì cũng phí quá, bất đắc dĩ bổn tọa sẽ đi tới đó cùng ngươi vậy.- Thật ra cũng không tối nhiêu tiền, chưởng môn cũng không cần miễn cưỡng đâu.- !Cuối cùng, dưới sự kiên trì của nàng, cả hai đã hẹn gặp nhau, Lý Nhiên ra về trước.Đợi hắn đi xa rồi, Lãnh Vô Yên đã nhảy dựng lên trong Diễn Võ sảnh, không còn hình tượng của chưởng môn nữa.- Ta muốn đi hẹn hò, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của ta với Nhiên Nhi!- Thì ra ngày hôm qua hắn ra sức thắng ta, chỉ là vì hôm nay mời ta đi nghe hát!- Thật sự rất có tâm!Phấn khích được một lúc, nàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ trên tay.- Những điều nên làm trong yêu đương: hẹn hò, nghe hát! Xem ra hôm nay có thể làm được!Ánh mắt Lãnh Vô Yên long lanh.!Huyền Linh Sơn, phía sau Sơn Biệt Uyển.Lý Nhiên đứng ở đây đợi, phía sau lưng truyền tới một cơn gió thổi qua.Quay đầu lại, Lãnh Vô Yên đang đứng ở phía sau.Váy của nàng hôm nay so với trước đây đã ngắn hơn, để lộ bắp chân và đầu gối trắng nõn, trên mái tóc mềm mại như gấm của nàng có cài một cây trâm xinh xắn.Lý Nhiên ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:- Sư tôn, ngươi hôm nay thật khả ái.Khóe mắt Lãnh Vô Yên ngấm ý cười:- Ngươi chỉ được cái miệng ngươi nói ngọt.- Đệ tử nói thật.- Biết rồi.Cả hai bay lên không trung, hướng về phía Lẫm Phong thành.!Lẫm Phong thành.Nằm ở phía bắc của Huyền Linh Sơn, là thành trì gần nhất với U La Điện.Với sự tu luyện của Lãnh Vô Yên, một ý nghĩ duy nhất có thể xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào của thành trì.Nhưng nàng chọn cách từ từ theo sau Lý Nhiên.Không mất nhiều thời gian để cả hai đáp xuống trên một con đường của thành trì.Những người đi lại xung quanh đều liếc nhìn bọn họ, nhưng bọn họ cũng không quá ngạc nhiên.Trong thành có rất nhiều Tu Hành Giả, mọi người đều đã quen với phương pháp đi lại này.Cả hai cùng đi về phía hí viện.Trên đường đi, ánh mắt của mọi người hầu như chỉ tập trung vào người Lý Nhiên.Dù sao cũng rất hiếm có một Tu Hành Giả có giá trị nhan sắc cao như vậy.Nhưng dường như lại tự động bỏ qua Lãnh Vô Yên.Lý Nhiên có chút kỳ lạ, sư tôn của hắn tuyệt sắc hiếm thấy, đáng lẽ không thể thờ ơ như vậy.Hắn liếc nhìn Lãnh Vô Yên.Môi đỏ, răng trắng, quốc sắc thiên hương.- Thật đẹp, chẳng lẽ đám người này đều bị mù hay sao?- Phụt~Lãnh Vô Yên không nhịn được cười, lắc đầu nói:- Chỉ cần bổn tọa không muốn, bọn họ cũng không thể nhìn thấy ta.Nàng biết rõ hoàn cảnh của mình.Nếu như nàng thật sự lộ mặt, không biết nàng sẽ gặp phải bao nhiêu rắc rối.Ngoài trừ ong bướm ở ngoài, chỉ cần là tin tức về việc 【Lãnh Vô Yên đi tới Lẫm Phong thành】, cũng có thể khiến toàn bộ triều đình chấn động.- Tốt hơn vẫn nên khiêm tốn một chút..

- Chuyện tình lữ nên làm?

Lãnh Vô Yên bất ngờ không kịp chuẩn bị, vàng tai trắng nõn trong nháy mắt trở thành màu hồng.

【Chuyện yêu đương đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi.

Câu trả lời của nữ chấp sự vẫn luôn văng vẳng bên tai nàng ngày hôm đó.

Nhiên Nhi thực sự lại muốn với mình!

Thật xấu hổ!

Lý Nhiên nói:

- Từ ngày ta tỏ tình với ngươi, dường như đệ tử chưa bao giờ làm tròn bổn phận của bạn trai, cho nên ta muốn nhân cơ hội này, giao lưu chuyên sâu hơn cùng ngươi.

- Bổn phận của bạn trai? Giao lưu chuyên sâu?

Điều này là quá rõ ràng rồi!

Mặt Lãnh Vô Yên mặt đến mức sắp bốc khói:

- Nhưng như vậy không phải quá nhanh sao? Chúng ta mới ở bên nhau có mấy ngày thôi mà!

- Đệ tử đã ở cùng sư tôn được mười năm.

- Ta không có ý đó…

- Sư tôn không cần căng thẳng, đây cũng là lần đầu tiên của đệ tử này.

- Sao có thể không căng thẳng được!

Lãnh Vô Yên cố tìm lý do:

- Nhưng mà, khoảng cách tu vi giữa ta và ngươi quá lớn!

Lý Nhiên lắc đầu:

- Loại chuyện này không liên quan gì đến tu luyện đâu.

- Vậy thì đúng rồi…

Các ngón tay của Lãnh Vô Yên quấn vào nhau một cách lo lắng.

- Có nên đáp ứng hắn hay không đây?

Con nai trong lồng ngực gần như sắp lao ra ngoài.

- Hôm qua bổn tọa đã nói rằng không thể đưa ra những yêu cầu quá đáng, ngươi như này có hơi đột ngột, bổn tọa muốn suy nghĩ thật kỹ càng.

Loay hoay một hồi, nàng quyết định yên tĩnh một chút trước đã.

- Được rồi.

Lý Nhiên có chút mất hứng.

Lãnh Vô Yên thấy vậy không đành lòng, liền an ủi:

- Ngươi cũng không cần gấp gáp một chút, cuộc sống sau này còn dài, bổn tọa, bổn tọa là bạn gái của ngươi, chuyện này sẽ không thay đổi.

Đây là lần đầu tiên nàng nói những điều như vậy, làm cho gò má của nàng dường như đang bốc cháy.

Lý Nhiên thở dài:

- Đệ tử hiểu chuyện này.

Chỉ là cái vé qua đêm nay thì sau này không thể dùng được nữa.

- Vé vào cửa gì cơ?

Lãnh Vô Yên sững người trong giây lát.

Lý Nhiên từ trong tay lấy ra hai tấm bài tử bằng gỗ:

- Có một đám hát khúc mới ở Lẫm Phong thành, đệ tử đã nhờ người lấy hai tấm vé này, vốn dĩ ta muốn mời sư tôn đi cùng!

- !

Lãnh Vô Yên nuốt miếng nước bọt:

- Thì ra những gì ngươi vừa nói là muốn rủ bổn tọa đi nghe hát sao?

- Đúng vậy.

Lý Nhiên xấu hổ gãi đầu:

- Đây là lần hẹn hò đầu tiên của ta, vì vậy ta cũng có chút lo lắng.

Lãnh Vô Yên che trán.

Hóa ra là như vậy!

Thật xấu hổ!

- Nếu như sư tôn không đi, vậy thì đệ tử cũng chẳng đi nữa, vé vào cửa sẽ đưa cho Ngụy trưởng lão, hình như là hắn ta có vẻ rất thích nghe hát.

Lý Nhiên nghĩ.

- Không được!

- Tại sao?

- Ngụy trưởng lão đang đi làm công vụ ở Tây Vực, không có thời gian nghe hát.

- Nhưng ta có gặp hắn ta khi đến đây mà?

Lý Nhiên nhớ lại nói.

- Vậy thì chắc là do ngươi nhìn nhầm rồi.

Vẻ mặt Lãnh Vô Yên thành thật.

Ngụy trưởng lão đang đi ở lưng chừng núi thì hắt hơi một cái không rõ lý do.

Hắn ta xoa xoa mũi:

- Là ai đang nhắc tới lão phu sao…

!

Lãnh Vô Yên nói:

- Vé cũng đã mua rồi, vứt đi thì cũng phí quá, bất đắc dĩ bổn tọa sẽ đi tới đó cùng ngươi vậy.

- Thật ra cũng không tối nhiêu tiền, chưởng môn cũng không cần miễn cưỡng đâu.

- !

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của nàng, cả hai đã hẹn gặp nhau, Lý Nhiên ra về trước.

Đợi hắn đi xa rồi, Lãnh Vô Yên đã nhảy dựng lên trong Diễn Võ sảnh, không còn hình tượng của chưởng môn nữa.

- Ta muốn đi hẹn hò, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của ta với Nhiên Nhi!

- Thì ra ngày hôm qua hắn ra sức thắng ta, chỉ là vì hôm nay mời ta đi nghe hát!

- Thật sự rất có tâm!

Phấn khích được một lúc, nàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ trên tay.

- Những điều nên làm trong yêu đương: hẹn hò, nghe hát! Xem ra hôm nay có thể làm được!

Ánh mắt Lãnh Vô Yên long lanh.

!

Huyền Linh Sơn, phía sau Sơn Biệt Uyển.

Lý Nhiên đứng ở đây đợi, phía sau lưng truyền tới một cơn gió thổi qua.

Quay đầu lại, Lãnh Vô Yên đang đứng ở phía sau.

Váy của nàng hôm nay so với trước đây đã ngắn hơn, để lộ bắp chân và đầu gối trắng nõn, trên mái tóc mềm mại như gấm của nàng có cài một cây trâm xinh xắn.

Lý Nhiên ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:

- Sư tôn, ngươi hôm nay thật khả ái.

Khóe mắt Lãnh Vô Yên ngấm ý cười:

- Ngươi chỉ được cái miệng ngươi nói ngọt.

- Đệ tử nói thật.

- Biết rồi.

Cả hai bay lên không trung, hướng về phía Lẫm Phong thành.

!

Lẫm Phong thành.

Nằm ở phía bắc của Huyền Linh Sơn, là thành trì gần nhất với U La Điện.

Với sự tu luyện của Lãnh Vô Yên, một ý nghĩ duy nhất có thể xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào của thành trì.

Nhưng nàng chọn cách từ từ theo sau Lý Nhiên.

Không mất nhiều thời gian để cả hai đáp xuống trên một con đường của thành trì.

Những người đi lại xung quanh đều liếc nhìn bọn họ, nhưng bọn họ cũng không quá ngạc nhiên.

Trong thành có rất nhiều Tu Hành Giả, mọi người đều đã quen với phương pháp đi lại này.

Cả hai cùng đi về phía hí viện.

Trên đường đi, ánh mắt của mọi người hầu như chỉ tập trung vào người Lý Nhiên.

Dù sao cũng rất hiếm có một Tu Hành Giả có giá trị nhan sắc cao như vậy.

Nhưng dường như lại tự động bỏ qua Lãnh Vô Yên.

Lý Nhiên có chút kỳ lạ, sư tôn của hắn tuyệt sắc hiếm thấy, đáng lẽ không thể thờ ơ như vậy.

Hắn liếc nhìn Lãnh Vô Yên.

Môi đỏ, răng trắng, quốc sắc thiên hương.

- Thật đẹp, chẳng lẽ đám người này đều bị mù hay sao?

- Phụt~

Lãnh Vô Yên không nhịn được cười, lắc đầu nói:

- Chỉ cần bổn tọa không muốn, bọn họ cũng không thể nhìn thấy ta.

Nàng biết rõ hoàn cảnh của mình.

Nếu như nàng thật sự lộ mặt, không biết nàng sẽ gặp phải bao nhiêu rắc rối.

Ngoài trừ ong bướm ở ngoài, chỉ cần là tin tức về việc 【Lãnh Vô Yên đi tới Lẫm Phong thành】, cũng có thể khiến toàn bộ triều đình chấn động.

- Tốt hơn vẫn nên khiêm tốn một chút.

.

Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng MônTác giả: Võng Hữu Tiểu TrươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngHuyền Linh Sơn. Phía trên Đăng Tiên Thai. Một thân ảnh cao lớn đứng lặng trước gió, bạch y bay phấp phới, mái tóc đen bay trong gió, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Cách đó không xa có vài đệ tử đang thì thầm nói chuyện. - Thánh Tử đã ngắm phong cảnh ba canh giờ rồi, hắn không cần tu luyện à? Một đệ tử trẻ tuổi tò mò nói. - Suỵt. Ngươi thì biết cái gì! Đến cấp độ như Thánh Tử đại nhân thì việc cảm ngộ còn quan trọng hơn tu luyện rất nhiều. Ngươi lại dám quấy rầy Thánh Tử ngộ đạo, cẩn thận không giữ được cái đầu chó của ngươi! Một đệ tử lớn tuổi hơn một chút thấp giọng răn dạy. - A! Đệ tử nhỏ tuổi lập tức không dám lên tiếng nữa. Nhớ thủ đoạn lạnh lùng tàn nhẫn của Thánh Tử trong lời đồn thì không khỏi rụt cổ lại, không dám nói linh tinh nữa. Còn các nữ đệ tử thì trong mắt đầy hoa đào. - Thánh Tử không hổ là Đại Đế chuyển thể, lại đang ngộ đạo! - Hình như đã liên tục nửa tháng rồi nhỉ? Ngộ tính thật mạnh mẽ! - Thánh Tử đại nhân thật soái! - Cho dù đã đưa lưng về phía ta nhưng vẫn cảm thể cảm… - Chuyện tình lữ nên làm?Lãnh Vô Yên bất ngờ không kịp chuẩn bị, vàng tai trắng nõn trong nháy mắt trở thành màu hồng.【Chuyện yêu đương đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi.】Câu trả lời của nữ chấp sự vẫn luôn văng vẳng bên tai nàng ngày hôm đó.Nhiên Nhi thực sự lại muốn với mình!Thật xấu hổ!Lý Nhiên nói:- Từ ngày ta tỏ tình với ngươi, dường như đệ tử chưa bao giờ làm tròn bổn phận của bạn trai, cho nên ta muốn nhân cơ hội này, giao lưu chuyên sâu hơn cùng ngươi.- Bổn phận của bạn trai? Giao lưu chuyên sâu?Điều này là quá rõ ràng rồi!Mặt Lãnh Vô Yên mặt đến mức sắp bốc khói:- Nhưng như vậy không phải quá nhanh sao? Chúng ta mới ở bên nhau có mấy ngày thôi mà!- Đệ tử đã ở cùng sư tôn được mười năm.- Ta không có ý đó…- Sư tôn không cần căng thẳng, đây cũng là lần đầu tiên của đệ tử này.- Sao có thể không căng thẳng được!Lãnh Vô Yên cố tìm lý do:- Nhưng mà, khoảng cách tu vi giữa ta và ngươi quá lớn!Lý Nhiên lắc đầu:- Loại chuyện này không liên quan gì đến tu luyện đâu.- Vậy thì đúng rồi…Các ngón tay của Lãnh Vô Yên quấn vào nhau một cách lo lắng.- Có nên đáp ứng hắn hay không đây?Con nai trong lồng ngực gần như sắp lao ra ngoài.- Hôm qua bổn tọa đã nói rằng không thể đưa ra những yêu cầu quá đáng, ngươi như này có hơi đột ngột, bổn tọa muốn suy nghĩ thật kỹ càng.Loay hoay một hồi, nàng quyết định yên tĩnh một chút trước đã.- Được rồi.Lý Nhiên có chút mất hứng.Lãnh Vô Yên thấy vậy không đành lòng, liền an ủi:- Ngươi cũng không cần gấp gáp một chút, cuộc sống sau này còn dài, bổn tọa, bổn tọa là bạn gái của ngươi, chuyện này sẽ không thay đổi.Đây là lần đầu tiên nàng nói những điều như vậy, làm cho gò má của nàng dường như đang bốc cháy.Lý Nhiên thở dài:- Đệ tử hiểu chuyện này.Chỉ là cái vé qua đêm nay thì sau này không thể dùng được nữa.- Vé vào cửa gì cơ?Lãnh Vô Yên sững người trong giây lát.Lý Nhiên từ trong tay lấy ra hai tấm bài tử bằng gỗ:- Có một đám hát khúc mới ở Lẫm Phong thành, đệ tử đã nhờ người lấy hai tấm vé này, vốn dĩ ta muốn mời sư tôn đi cùng!- !Lãnh Vô Yên nuốt miếng nước bọt:- Thì ra những gì ngươi vừa nói là muốn rủ bổn tọa đi nghe hát sao?- Đúng vậy.Lý Nhiên xấu hổ gãi đầu:- Đây là lần hẹn hò đầu tiên của ta, vì vậy ta cũng có chút lo lắng.Lãnh Vô Yên che trán.Hóa ra là như vậy!Thật xấu hổ!- Nếu như sư tôn không đi, vậy thì đệ tử cũng chẳng đi nữa, vé vào cửa sẽ đưa cho Ngụy trưởng lão, hình như là hắn ta có vẻ rất thích nghe hát.Lý Nhiên nghĩ.- Không được!- Tại sao?- Ngụy trưởng lão đang đi làm công vụ ở Tây Vực, không có thời gian nghe hát.- Nhưng ta có gặp hắn ta khi đến đây mà?Lý Nhiên nhớ lại nói.- Vậy thì chắc là do ngươi nhìn nhầm rồi.Vẻ mặt Lãnh Vô Yên thành thật.Ngụy trưởng lão đang đi ở lưng chừng núi thì hắt hơi một cái không rõ lý do.Hắn ta xoa xoa mũi:- Là ai đang nhắc tới lão phu sao…!Lãnh Vô Yên nói:- Vé cũng đã mua rồi, vứt đi thì cũng phí quá, bất đắc dĩ bổn tọa sẽ đi tới đó cùng ngươi vậy.- Thật ra cũng không tối nhiêu tiền, chưởng môn cũng không cần miễn cưỡng đâu.- !Cuối cùng, dưới sự kiên trì của nàng, cả hai đã hẹn gặp nhau, Lý Nhiên ra về trước.Đợi hắn đi xa rồi, Lãnh Vô Yên đã nhảy dựng lên trong Diễn Võ sảnh, không còn hình tượng của chưởng môn nữa.- Ta muốn đi hẹn hò, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của ta với Nhiên Nhi!- Thì ra ngày hôm qua hắn ra sức thắng ta, chỉ là vì hôm nay mời ta đi nghe hát!- Thật sự rất có tâm!Phấn khích được một lúc, nàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ trên tay.- Những điều nên làm trong yêu đương: hẹn hò, nghe hát! Xem ra hôm nay có thể làm được!Ánh mắt Lãnh Vô Yên long lanh.!Huyền Linh Sơn, phía sau Sơn Biệt Uyển.Lý Nhiên đứng ở đây đợi, phía sau lưng truyền tới một cơn gió thổi qua.Quay đầu lại, Lãnh Vô Yên đang đứng ở phía sau.Váy của nàng hôm nay so với trước đây đã ngắn hơn, để lộ bắp chân và đầu gối trắng nõn, trên mái tóc mềm mại như gấm của nàng có cài một cây trâm xinh xắn.Lý Nhiên ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:- Sư tôn, ngươi hôm nay thật khả ái.Khóe mắt Lãnh Vô Yên ngấm ý cười:- Ngươi chỉ được cái miệng ngươi nói ngọt.- Đệ tử nói thật.- Biết rồi.Cả hai bay lên không trung, hướng về phía Lẫm Phong thành.!Lẫm Phong thành.Nằm ở phía bắc của Huyền Linh Sơn, là thành trì gần nhất với U La Điện.Với sự tu luyện của Lãnh Vô Yên, một ý nghĩ duy nhất có thể xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào của thành trì.Nhưng nàng chọn cách từ từ theo sau Lý Nhiên.Không mất nhiều thời gian để cả hai đáp xuống trên một con đường của thành trì.Những người đi lại xung quanh đều liếc nhìn bọn họ, nhưng bọn họ cũng không quá ngạc nhiên.Trong thành có rất nhiều Tu Hành Giả, mọi người đều đã quen với phương pháp đi lại này.Cả hai cùng đi về phía hí viện.Trên đường đi, ánh mắt của mọi người hầu như chỉ tập trung vào người Lý Nhiên.Dù sao cũng rất hiếm có một Tu Hành Giả có giá trị nhan sắc cao như vậy.Nhưng dường như lại tự động bỏ qua Lãnh Vô Yên.Lý Nhiên có chút kỳ lạ, sư tôn của hắn tuyệt sắc hiếm thấy, đáng lẽ không thể thờ ơ như vậy.Hắn liếc nhìn Lãnh Vô Yên.Môi đỏ, răng trắng, quốc sắc thiên hương.- Thật đẹp, chẳng lẽ đám người này đều bị mù hay sao?- Phụt~Lãnh Vô Yên không nhịn được cười, lắc đầu nói:- Chỉ cần bổn tọa không muốn, bọn họ cũng không thể nhìn thấy ta.Nàng biết rõ hoàn cảnh của mình.Nếu như nàng thật sự lộ mặt, không biết nàng sẽ gặp phải bao nhiêu rắc rối.Ngoài trừ ong bướm ở ngoài, chỉ cần là tin tức về việc 【Lãnh Vô Yên đi tới Lẫm Phong thành】, cũng có thể khiến toàn bộ triều đình chấn động.- Tốt hơn vẫn nên khiêm tốn một chút..

Chương 19: 19: Lần Đầu Tiên Của Lãnh Vô Yên Sai Lầm!