Tác giả:

Dẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn…

Chương 49: Hợp Đồng Tình Nhân 10 Năm (19)

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không ThaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn… Tắm rửa xong ra ngoài, Cẩm Dương vẫn còn ngồi ở trên sô pha trong phòng ngủ, đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình có chút mờ mịt, như đang thất thần, làm người ta không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.Lâm Thâm Thâm vừa lau tóc vừa nhìn Cẩm Dương, sau đó như nghĩ tới gì đó, cô đi tới bên người anh, ngồi xuống nhìn anh nói: “Cẩm Dương, về thư mời, anh có muốn suy xét một chút...”Lâm Thâm Thâm còn chưa nói xong, Cẩm Dương đột nhiên nghiêng người nhìn cô chằm chằm.Lâm Thâm Thâm cả kinh, khăn lông trong tay rơi xuống đất.“Có...”Lần này cô chỉ mới nói một chữ, cổ tay đã bị Cẩm Dương bắt lấy, ngay sau đó cả người bị kéo lên, cô không hề phòng bị rơi vào lồng ngực anh.Lâm Thâm Thâm còn chưa phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Cẩm Dương không hề báo trước mà gục đầu hôn cô.Nụ hôn của anh vô cùng mạnh mẽ mà trực tiếp.đ** l*** n*ng b*ng cố cạy môi cô, tùy ý làm càn ở bên trong.Nụ hôn của anh như biểu đạt sự bất mãn, hôn đến nỗi Lâm Thâm Thâm không kịp thở, lúc này Cẩm Dương mới kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, chỉ là môi anh vẫn chạm vào môi cô như cũ, anh mở mắt, nhìn vào đôi mắt mở to của Lâm Thâm Thâm.Trong mắt Cẩm Dương dần dần hiện lên d*c v*ng t*nh d*c, còn có cả sự quay cuồng trong cảm xúc.Những cảm xúc đó Lâm Thâm Thâm đọc không hiểu.Nhưng cô lại bị đôi mắt của anh hấp dẫn không dời được tầm mắt.Đôi mắt của anh rất đẹp, không lớn không nhỏ, sáng ngời mà lại có hồn, như đại dương mênh mông, làm cô say mê trong đó, nổi nổi trầm trầm.Rất lâu sau, Cẩm Dương mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, môi chạm môi, âm thanh khàn khàn nói: “Tôi lại thua rồi.”Trong mắt Lâm Thâm Thâm thoáng hiện sự nghi hoặc, cô không hiểu ý anh nhưng còn chưa kịp hỏi thì Cẩm Dương đột nhiên hung hăng cắn môi cô, so với nụ hôn vừa nãy còn muốn kịch liệt, điên cuồng hơn, mang theo sự thô bạo như muốn nuốt cô vào bụng.Cái này đâu giống hôn môi, càng giống như diệt địch, thậm chí sau đó anh còn cắn rách môi cô, mùi máu theo nụ hôn của bọn họ khuếch tán ở bên trong khoang miệng.Lâm Thâm Thâm bị ăn đâu.Mà Cẩm Dương cũng dần nhắm mắt lại, nụ hôn mới dần dịu dàng trở lại.Tới cuối cùng biến thành nụ hôn dịu dàng, triền miên.Đúng thế, anh lại thua.Trải qua nhiều năm như vậy, dù anh có nỗ lực ngụy trang chính mình, làm chính mình thoạt nhìn không sao cả nhưng tới hiện tại, anh không thể không thừa nhận, anh lại thua trong tay cô.Nhiều năm như vậy, ai cũng xem anh là người không gì phá nổi, nhưng chỉ có anh là rõ ràng nhất, nỗi đau của anh đều xuất phát từ Lâm Thâm Thâm.Anh đã suy nghĩ một đêm, suốt một đêm.

Tắm rửa xong ra ngoài, Cẩm Dương vẫn còn ngồi ở trên sô pha trong phòng ngủ, đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình có chút mờ mịt, như đang thất thần, làm người ta không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Thâm Thâm vừa lau tóc vừa nhìn Cẩm Dương, sau đó như nghĩ tới gì đó, cô đi tới bên người anh, ngồi xuống nhìn anh nói: “Cẩm Dương, về thư mời, anh có muốn suy xét một chút...”

Lâm Thâm Thâm còn chưa nói xong, Cẩm Dương đột nhiên nghiêng người nhìn cô chằm chằm.

Lâm Thâm Thâm cả kinh, khăn lông trong tay rơi xuống đất.

“Có...”

Lần này cô chỉ mới nói một chữ, cổ tay đã bị Cẩm Dương bắt lấy, ngay sau đó cả người bị kéo lên, cô không hề phòng bị rơi vào lồng ngực anh.

Lâm Thâm Thâm còn chưa phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Cẩm Dương không hề báo trước mà gục đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh vô cùng mạnh mẽ mà trực tiếp.

đ** l*** n*ng b*ng cố cạy môi cô, tùy ý làm càn ở bên trong.

Nụ hôn của anh như biểu đạt sự bất mãn, hôn đến nỗi Lâm Thâm Thâm không kịp thở, lúc này Cẩm Dương mới kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, chỉ là môi anh vẫn chạm vào môi cô như cũ, anh mở mắt, nhìn vào đôi mắt mở to của Lâm Thâm Thâm.

Trong mắt Cẩm Dương dần dần hiện lên d*c v*ng t*nh d*c, còn có cả sự quay cuồng trong cảm xúc.

Những cảm xúc đó Lâm Thâm Thâm đọc không hiểu.

Nhưng cô lại bị đôi mắt của anh hấp dẫn không dời được tầm mắt.

Đôi mắt của anh rất đẹp, không lớn không nhỏ, sáng ngời mà lại có hồn, như đại dương mênh mông, làm cô say mê trong đó, nổi nổi trầm trầm.

Rất lâu sau, Cẩm Dương mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, môi chạm môi, âm thanh khàn khàn nói: “Tôi lại thua rồi.”

Trong mắt Lâm Thâm Thâm thoáng hiện sự nghi hoặc, cô không hiểu ý anh nhưng còn chưa kịp hỏi thì Cẩm Dương đột nhiên hung hăng cắn môi cô, so với nụ hôn vừa nãy còn muốn kịch liệt, điên cuồng hơn, mang theo sự thô bạo như muốn nuốt cô vào bụng.

Cái này đâu giống hôn môi, càng giống như diệt địch, thậm chí sau đó anh còn cắn rách môi cô, mùi máu theo nụ hôn của bọn họ khuếch tán ở bên trong khoang miệng.

Lâm Thâm Thâm bị ăn đâu.

Mà Cẩm Dương cũng dần nhắm mắt lại, nụ hôn mới dần dịu dàng trở lại.

Tới cuối cùng biến thành nụ hôn dịu dàng, triền miên.

Đúng thế, anh lại thua.

Trải qua nhiều năm như vậy, dù anh có nỗ lực ngụy trang chính mình, làm chính mình thoạt nhìn không sao cả nhưng tới hiện tại, anh không thể không thừa nhận, anh lại thua trong tay cô.

Nhiều năm như vậy, ai cũng xem anh là người không gì phá nổi, nhưng chỉ có anh là rõ ràng nhất, nỗi đau của anh đều xuất phát từ Lâm Thâm Thâm.

Anh đã suy nghĩ một đêm, suốt một đêm.

Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không ThaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn… Tắm rửa xong ra ngoài, Cẩm Dương vẫn còn ngồi ở trên sô pha trong phòng ngủ, đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình có chút mờ mịt, như đang thất thần, làm người ta không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.Lâm Thâm Thâm vừa lau tóc vừa nhìn Cẩm Dương, sau đó như nghĩ tới gì đó, cô đi tới bên người anh, ngồi xuống nhìn anh nói: “Cẩm Dương, về thư mời, anh có muốn suy xét một chút...”Lâm Thâm Thâm còn chưa nói xong, Cẩm Dương đột nhiên nghiêng người nhìn cô chằm chằm.Lâm Thâm Thâm cả kinh, khăn lông trong tay rơi xuống đất.“Có...”Lần này cô chỉ mới nói một chữ, cổ tay đã bị Cẩm Dương bắt lấy, ngay sau đó cả người bị kéo lên, cô không hề phòng bị rơi vào lồng ngực anh.Lâm Thâm Thâm còn chưa phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Cẩm Dương không hề báo trước mà gục đầu hôn cô.Nụ hôn của anh vô cùng mạnh mẽ mà trực tiếp.đ** l*** n*ng b*ng cố cạy môi cô, tùy ý làm càn ở bên trong.Nụ hôn của anh như biểu đạt sự bất mãn, hôn đến nỗi Lâm Thâm Thâm không kịp thở, lúc này Cẩm Dương mới kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, chỉ là môi anh vẫn chạm vào môi cô như cũ, anh mở mắt, nhìn vào đôi mắt mở to của Lâm Thâm Thâm.Trong mắt Cẩm Dương dần dần hiện lên d*c v*ng t*nh d*c, còn có cả sự quay cuồng trong cảm xúc.Những cảm xúc đó Lâm Thâm Thâm đọc không hiểu.Nhưng cô lại bị đôi mắt của anh hấp dẫn không dời được tầm mắt.Đôi mắt của anh rất đẹp, không lớn không nhỏ, sáng ngời mà lại có hồn, như đại dương mênh mông, làm cô say mê trong đó, nổi nổi trầm trầm.Rất lâu sau, Cẩm Dương mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, môi chạm môi, âm thanh khàn khàn nói: “Tôi lại thua rồi.”Trong mắt Lâm Thâm Thâm thoáng hiện sự nghi hoặc, cô không hiểu ý anh nhưng còn chưa kịp hỏi thì Cẩm Dương đột nhiên hung hăng cắn môi cô, so với nụ hôn vừa nãy còn muốn kịch liệt, điên cuồng hơn, mang theo sự thô bạo như muốn nuốt cô vào bụng.Cái này đâu giống hôn môi, càng giống như diệt địch, thậm chí sau đó anh còn cắn rách môi cô, mùi máu theo nụ hôn của bọn họ khuếch tán ở bên trong khoang miệng.Lâm Thâm Thâm bị ăn đâu.Mà Cẩm Dương cũng dần nhắm mắt lại, nụ hôn mới dần dịu dàng trở lại.Tới cuối cùng biến thành nụ hôn dịu dàng, triền miên.Đúng thế, anh lại thua.Trải qua nhiều năm như vậy, dù anh có nỗ lực ngụy trang chính mình, làm chính mình thoạt nhìn không sao cả nhưng tới hiện tại, anh không thể không thừa nhận, anh lại thua trong tay cô.Nhiều năm như vậy, ai cũng xem anh là người không gì phá nổi, nhưng chỉ có anh là rõ ràng nhất, nỗi đau của anh đều xuất phát từ Lâm Thâm Thâm.Anh đã suy nghĩ một đêm, suốt một đêm.

Chương 49: Hợp Đồng Tình Nhân 10 Năm (19)