Dẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn…
Chương 146: Minh Tao Dễ Tránh, Ám Tiện Khó Phòng (6)
Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không ThaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn… Lúc này ngoài cửa sổ, ánh nắng vô cùng tươi sáng, thời gian đã gần trưa, Lâm Thâm Thâm rất ít khi có thể ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, cô duỗi eo một cái đột nhiên nhớ tới gì đó, cô nhanh chóng ngồi dậy, tầm mắt dừng ở chỗ tối qua bị ngã xuống mới phát hiện mảnh vỡ đều được thu dọn không còn một mảnh, mặt đất trơn bóng, sạch sẽ.Nếu không phải cô nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua thì cô căn bản không nhận ra một chút dấu vết nào của Cẩm Dương.Lâm Thâm Thâm ngồi trên giường ôm chăn nhìn chằm chằm mặt đất, rất lâu sau cô mới xốc chăn lên, xuống giường vào toilet rửa mặt.Đang tắm gội, Lâm Thâm Thâm đột nhiên nhớ tới cô hẹn với bà nội ngày 15 sẽ về Lâm gia, cô vốn không để ý đến ngày tháng cho nên không nhớ ra hôm nay là 14 hay là 15, vì thế cô nhanh chóng tắm rửa, tùy ý cầm khăn tắm bọc lấy người, không màng đến sàn nhà đầy nước mà cầm di động mở xem ngày.Nhìn đến hôm nay là ngày 14 cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cầm khăn lông vừa lau tóc vừa cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương.Ngày mai chính là ngày cô trở về Lâm gia… nơi cô sinh ra và trưởng thành… là nơi chứa đựng quá khứ tốt đẹp của cô.Tâm tình của cô có chút phập phòng, cô không rảnh sấy tóc, cả người vô lực ngồi xuống sofa, căn phòng nằm ở tầng trên cao cho nên không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào của đường phố, mặc dù là buổi ngày nhưng không gian vô cùng an tĩnh, Lâm Thâm Thâm có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình, có lẽ là bởi vì ngày mai quay về Lâm gia nên mới như vậy.Cả buổi chiều, Lâm Thâm Thâm ở nhà không ra cửa, đến 3h chiều, cô cảm thấy đói không chịu nổi, tìm đồ ăn một hồi cuối cùng chỉ tìm được một hộp mì của Khang sự phụ, cô tùy ý nấu nồi nước pha mì, có lẽ là quá đói bụng cho nên cô ăn sạch không còn một chút gì trong bát.Sau khi ăn xong, Lâm Thâm Thâm ngồi ở sofa bắt đầu xem TV, nhưng cô không xem nổi, đổi kênh đi đổi kênh lại đến cuối cùng phiền chán đến mức khó chịu trong lòng.Cuối cùng cô lựa chọn tắt TV, nhìn chằm chằm ánh nắng bên ngoài cửa sổ, chỉ mấy tiếng nữa thôi, chờ bóng đêm kéo đến, một ngày nữa lại trôi qua, sau khi cô tỉnh ngủ sẽ có thể trở lại Lâm gia.Lâm Thâm Thâm bò lên giường nằm nhưng không cách nào ngủ được, cô cầm di động xem Weibo, đọc tin tức minh tinh gây tai tiếng và gièm pha, nhìn một lúc di động vang lên tiếng báo tin nhắn, là tin nhắn hình ảnh, Lâm Thâm Thâm thuận tay mở ra, một loạt tin nhắn gửi tới, nội dung tin nhắn là ảnh chụp một nơi ăn chơi xa hoa, bên trong hình ảnh, đám nam nữ trái ôm phải ấp, mà giữa đám người đó có một người mà cô vô cùng quen thuộc, Lâm Viễn Ái!Lâm Thâm Thâm xem tin nhắn xong thì người kia lại gửi tới một tin nhắn chữ rất dài: Chị Thâm Thâm, hiện tại Viễn Ái đang ở Kim Bích Huy Hoàng cùng đám bạn ăn chơi, gửi chị bức hình này, nếu để bà nội biết nhất định sẽ mắng em ấy là không nên thân.
Lúc này ngoài cửa sổ, ánh nắng vô cùng tươi sáng, thời gian đã gần trưa, Lâm Thâm Thâm rất ít khi có thể ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, cô duỗi eo một cái đột nhiên nhớ tới gì đó, cô nhanh chóng ngồi dậy, tầm mắt dừng ở chỗ tối qua bị ngã xuống mới phát hiện mảnh vỡ đều được thu dọn không còn một mảnh, mặt đất trơn bóng, sạch sẽ.
Nếu không phải cô nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua thì cô căn bản không nhận ra một chút dấu vết nào của Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm ngồi trên giường ôm chăn nhìn chằm chằm mặt đất, rất lâu sau cô mới xốc chăn lên, xuống giường vào toilet rửa mặt.
Đang tắm gội, Lâm Thâm Thâm đột nhiên nhớ tới cô hẹn với bà nội ngày 15 sẽ về Lâm gia, cô vốn không để ý đến ngày tháng cho nên không nhớ ra hôm nay là 14 hay là 15, vì thế cô nhanh chóng tắm rửa, tùy ý cầm khăn tắm bọc lấy người, không màng đến sàn nhà đầy nước mà cầm di động mở xem ngày.
Nhìn đến hôm nay là ngày 14 cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cầm khăn lông vừa lau tóc vừa cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương.
Ngày mai chính là ngày cô trở về Lâm gia… nơi cô sinh ra và trưởng thành… là nơi chứa đựng quá khứ tốt đẹp của cô.
Tâm tình của cô có chút phập phòng, cô không rảnh sấy tóc, cả người vô lực ngồi xuống sofa, căn phòng nằm ở tầng trên cao cho nên không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào của đường phố, mặc dù là buổi ngày nhưng không gian vô cùng an tĩnh, Lâm Thâm Thâm có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình, có lẽ là bởi vì ngày mai quay về Lâm gia nên mới như vậy.
Cả buổi chiều, Lâm Thâm Thâm ở nhà không ra cửa, đến 3h chiều, cô cảm thấy đói không chịu nổi, tìm đồ ăn một hồi cuối cùng chỉ tìm được một hộp mì của Khang sự phụ, cô tùy ý nấu nồi nước pha mì, có lẽ là quá đói bụng cho nên cô ăn sạch không còn một chút gì trong bát.
Sau khi ăn xong, Lâm Thâm Thâm ngồi ở sofa bắt đầu xem TV, nhưng cô không xem nổi, đổi kênh đi đổi kênh lại đến cuối cùng phiền chán đến mức khó chịu trong lòng.
Cuối cùng cô lựa chọn tắt TV, nhìn chằm chằm ánh nắng bên ngoài cửa sổ, chỉ mấy tiếng nữa thôi, chờ bóng đêm kéo đến, một ngày nữa lại trôi qua, sau khi cô tỉnh ngủ sẽ có thể trở lại Lâm gia.
Lâm Thâm Thâm bò lên giường nằm nhưng không cách nào ngủ được, cô cầm di động xem Weibo, đọc tin tức minh tinh gây tai tiếng và gièm pha, nhìn một lúc di động vang lên tiếng báo tin nhắn, là tin nhắn hình ảnh, Lâm Thâm Thâm thuận tay mở ra, một loạt tin nhắn gửi tới, nội dung tin nhắn là ảnh chụp một nơi ăn chơi xa hoa, bên trong hình ảnh, đám nam nữ trái ôm phải ấp, mà giữa đám người đó có một người mà cô vô cùng quen thuộc, Lâm Viễn Ái!
Lâm Thâm Thâm xem tin nhắn xong thì người kia lại gửi tới một tin nhắn chữ rất dài: Chị Thâm Thâm, hiện tại Viễn Ái đang ở Kim Bích Huy Hoàng cùng đám bạn ăn chơi, gửi chị bức hình này, nếu để bà nội biết nhất định sẽ mắng em ấy là không nên thân.
Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không ThaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn… Lúc này ngoài cửa sổ, ánh nắng vô cùng tươi sáng, thời gian đã gần trưa, Lâm Thâm Thâm rất ít khi có thể ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, cô duỗi eo một cái đột nhiên nhớ tới gì đó, cô nhanh chóng ngồi dậy, tầm mắt dừng ở chỗ tối qua bị ngã xuống mới phát hiện mảnh vỡ đều được thu dọn không còn một mảnh, mặt đất trơn bóng, sạch sẽ.Nếu không phải cô nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua thì cô căn bản không nhận ra một chút dấu vết nào của Cẩm Dương.Lâm Thâm Thâm ngồi trên giường ôm chăn nhìn chằm chằm mặt đất, rất lâu sau cô mới xốc chăn lên, xuống giường vào toilet rửa mặt.Đang tắm gội, Lâm Thâm Thâm đột nhiên nhớ tới cô hẹn với bà nội ngày 15 sẽ về Lâm gia, cô vốn không để ý đến ngày tháng cho nên không nhớ ra hôm nay là 14 hay là 15, vì thế cô nhanh chóng tắm rửa, tùy ý cầm khăn tắm bọc lấy người, không màng đến sàn nhà đầy nước mà cầm di động mở xem ngày.Nhìn đến hôm nay là ngày 14 cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cầm khăn lông vừa lau tóc vừa cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương.Ngày mai chính là ngày cô trở về Lâm gia… nơi cô sinh ra và trưởng thành… là nơi chứa đựng quá khứ tốt đẹp của cô.Tâm tình của cô có chút phập phòng, cô không rảnh sấy tóc, cả người vô lực ngồi xuống sofa, căn phòng nằm ở tầng trên cao cho nên không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào của đường phố, mặc dù là buổi ngày nhưng không gian vô cùng an tĩnh, Lâm Thâm Thâm có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình, có lẽ là bởi vì ngày mai quay về Lâm gia nên mới như vậy.Cả buổi chiều, Lâm Thâm Thâm ở nhà không ra cửa, đến 3h chiều, cô cảm thấy đói không chịu nổi, tìm đồ ăn một hồi cuối cùng chỉ tìm được một hộp mì của Khang sự phụ, cô tùy ý nấu nồi nước pha mì, có lẽ là quá đói bụng cho nên cô ăn sạch không còn một chút gì trong bát.Sau khi ăn xong, Lâm Thâm Thâm ngồi ở sofa bắt đầu xem TV, nhưng cô không xem nổi, đổi kênh đi đổi kênh lại đến cuối cùng phiền chán đến mức khó chịu trong lòng.Cuối cùng cô lựa chọn tắt TV, nhìn chằm chằm ánh nắng bên ngoài cửa sổ, chỉ mấy tiếng nữa thôi, chờ bóng đêm kéo đến, một ngày nữa lại trôi qua, sau khi cô tỉnh ngủ sẽ có thể trở lại Lâm gia.Lâm Thâm Thâm bò lên giường nằm nhưng không cách nào ngủ được, cô cầm di động xem Weibo, đọc tin tức minh tinh gây tai tiếng và gièm pha, nhìn một lúc di động vang lên tiếng báo tin nhắn, là tin nhắn hình ảnh, Lâm Thâm Thâm thuận tay mở ra, một loạt tin nhắn gửi tới, nội dung tin nhắn là ảnh chụp một nơi ăn chơi xa hoa, bên trong hình ảnh, đám nam nữ trái ôm phải ấp, mà giữa đám người đó có một người mà cô vô cùng quen thuộc, Lâm Viễn Ái!Lâm Thâm Thâm xem tin nhắn xong thì người kia lại gửi tới một tin nhắn chữ rất dài: Chị Thâm Thâm, hiện tại Viễn Ái đang ở Kim Bích Huy Hoàng cùng đám bạn ăn chơi, gửi chị bức hình này, nếu để bà nội biết nhất định sẽ mắng em ấy là không nên thân.