Dẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn…
Chương 273: Năm Lần Bảy Lượt Tỏ Tình (9)
Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không ThaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn… Cẩm Dương vẫn bình tĩnh như cũ nhìn vào mắt cô, bàn tay anh chạm lên làn mi của cô, sờ như không phải sờ, thật lâu sau, anh mới chậm rãi nhếch môi với Lâm Thâm Thâm, mở miệng, âm thanh nhu tình khàn khàn, khiến Lâm Thâm Thâm run rẩy: "Thâm Thâm, anh thừa nhận, anh đã thua —— "Anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen bóng thâm thúy, cuồn cuộn cảm xúc kì lạ, mang theo nhiệt độ cực nóng, cho Lâm Thâm Thâm cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có. Ánh mắt của anh cực kì xinh đẹp, không lớn không nhỏ, tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian, hơi nhỏ một chút sẽ không đủ đẹp, hơi lớn một chút sẽ không đủ kinh diễm.Tình cảm trong đáy mắt anh, phối hợp với ánh mắt của anh, tuyệt mỹ vừa đủ, hơi nồng một chút, sẽ không đủ rung động, hơi cạn một chút, sẽ không đủ thâm tình.Khoảng cách giữa anh và cô hơi gần, hơi thở của anh, mang theo mùi hương thơm ngát của anh, phả lên khuôn mặt cô, làm dấy lên từng cơn sóng, khiến cô gần như không thể thở nổi.Lâm Thâm Thâm giờ phút này, cảm thấy mình gặp yêu tinh trong truyền thuyết, tựa như ảo giác, như thể thời gian trên thế giới, cũng dừng lại theo.Anh nói... Anh thua... Anh thua cái gì?Lâm Thâm Thâm có chút không rõ hàm nghĩa trong lời nói của anh, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, không dám nhúc nhích.Ngón tay thon dài của Cẩm Dương chậm rãi di chuyển từ trên làn mi của cô sang hai má của cô, vuốt nhè nhẹ.Mang theo t*nh d*c run rẩy, khiến cả người Lâm Thâm Thâm cũng run rẩy theo."Anh vẫn cho rằng, lần này, khẳng định anh sẽ thắng. Thế nhưng không ngờ, lần này, vẫn giống như sáu năm trước, anh vẫn thua vì em, mà lại, thất bại thảm hại!" Khi anh nói câu này, giọng nói hơi nghiến răng nghiến lợi, giống như là hận cô, càng giống như hận mình!Thế nhưng, một giây sau, đôi mắt đen nhánh của anh lại trở nên vô cùng mềm mại mềm mại, hiện lên sự dịu dàng câu hồn nhiếp phách, âm thanh cũng theo đó trở nên hòa hoãn phiến tình: "Thế nhưng, lần đó, anh thua em, là vì vội vàng không kịp chuẩn bị. Nhưng, lần này, em biết không? Thâm Thâm, anh cam tâm tình nguyện."Cam tâm tình nguyện thừa nhận anh thua với em.Sáu năm trước, em đã nói, em sẽ để anh làm bạn nhảy trong lễ trưởng thành của em, em sẽ đến đại học A đón anh.Anh chờ, từ khi em nói cho anh biết tin đó, lòng anh đã bắt đầu trở nên nhảy cẫng kích động, anh cảm thấy thời gian ba ngày chờ đợi, trôi qua chậm chạp mà gian nan.Nước anh cũng không muốn uống, thậm chí đi học cũng không tập trung, chờ mãi mới đến ngày sinh nhật của em, anh cầm quà sinh nhật anh đã sớm chuẩn bị xong cho em, cố ý mặc lễ phục để cho người ta không vận từ nước Pháp tới, sáng sớm đã sửa soạn ổn thỏa, chờ em đến tìm anh. Thế nhưng là, chờ từ sáng sớm đến màn đêm, em vẫn không hề xuất hiện.Anh như một kẻ ngu ngốc, cố chấp đứng chờ trước cổng đại học A, chậm chạp không chịu rời đi.Mãi đến khi anh vừa mệt vừa đói không chịu đựng nổi, anh vẫn không chịu buông bỏ, cuối cùng bị nam sinh cùng ký túc xá đánh bất tỉnh, kéo trở về phòng ngủ, cho anh uống nước ăn cơm, đầu óc anh mới tỉnh táo lại.Anh cảm thấy mình như bị lừa gạt.Anh phẫn nộ, anh phát điên, anh hận không thể bắt được em, hung hăng chất vấn em, vì sao lừa gạt anh như thế?Tất cả những gì xảy ra, tựa như là một giấc mộng.Khi tỉnh mộng, vô cùng tàn nhẫn.Một nháy mắt ngắn ngủi, anh yêu em, sau khi anh đã mất em.
Cẩm Dương vẫn bình tĩnh như cũ nhìn vào mắt cô, bàn tay anh chạm lên làn mi của cô, sờ như không phải sờ, thật lâu sau, anh mới chậm rãi nhếch môi với Lâm Thâm Thâm, mở miệng, âm thanh nhu tình khàn khàn, khiến Lâm Thâm Thâm run rẩy: "Thâm Thâm, anh thừa nhận, anh đã thua —— "
Anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen bóng thâm thúy, cuồn cuộn cảm xúc kì lạ, mang theo nhiệt độ cực nóng, cho Lâm Thâm Thâm cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có.
Ánh mắt của anh cực kì xinh đẹp, không lớn không nhỏ, tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian, hơi nhỏ một chút sẽ không đủ đẹp, hơi lớn một chút sẽ không đủ kinh diễm.
Tình cảm trong đáy mắt anh, phối hợp với ánh mắt của anh, tuyệt mỹ vừa đủ, hơi nồng một chút, sẽ không đủ rung động, hơi cạn một chút, sẽ không đủ thâm tình.
Khoảng cách giữa anh và cô hơi gần, hơi thở của anh, mang theo mùi hương thơm ngát của anh, phả lên khuôn mặt cô, làm dấy lên từng cơn sóng, khiến cô gần như không thể thở nổi.
Lâm Thâm Thâm giờ phút này, cảm thấy mình gặp yêu tinh trong truyền thuyết, tựa như ảo giác, như thể thời gian trên thế giới, cũng dừng lại theo.
Anh nói... Anh thua... Anh thua cái gì?
Lâm Thâm Thâm có chút không rõ hàm nghĩa trong lời nói của anh, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, không dám nhúc nhích.
Ngón tay thon dài của Cẩm Dương chậm rãi di chuyển từ trên làn mi của cô sang hai má của cô, vuốt nhè nhẹ.
Mang theo t*nh d*c run rẩy, khiến cả người Lâm Thâm Thâm cũng run rẩy theo.
"Anh vẫn cho rằng, lần này, khẳng định anh sẽ thắng. Thế nhưng không ngờ, lần này, vẫn giống như sáu năm trước, anh vẫn thua vì em, mà lại, thất bại thảm hại!"
Khi anh nói câu này, giọng nói hơi nghiến răng nghiến lợi, giống như là hận cô, càng giống như hận mình!
Thế nhưng, một giây sau, đôi mắt đen nhánh của anh lại trở nên vô cùng mềm mại mềm mại, hiện lên sự dịu dàng câu hồn nhiếp phách, âm thanh cũng theo đó trở nên hòa hoãn phiến tình: "Thế nhưng, lần đó, anh thua em, là vì vội vàng không kịp chuẩn bị. Nhưng, lần này, em biết không? Thâm Thâm, anh cam tâm tình nguyện."
Cam tâm tình nguyện thừa nhận anh thua với em.
Sáu năm trước, em đã nói, em sẽ để anh làm bạn nhảy trong lễ trưởng thành của em, em sẽ đến đại học A đón anh.
Anh chờ, từ khi em nói cho anh biết tin đó, lòng anh đã bắt đầu trở nên nhảy cẫng kích động, anh cảm thấy thời gian ba ngày chờ đợi, trôi qua chậm chạp mà gian nan.
Nước anh cũng không muốn uống, thậm chí đi học cũng không tập trung, chờ mãi mới đến ngày sinh nhật của em, anh cầm quà sinh nhật anh đã sớm chuẩn bị xong cho em, cố ý mặc lễ phục để cho người ta không vận từ nước Pháp tới, sáng sớm đã sửa soạn ổn thỏa, chờ em đến tìm anh.
Thế nhưng là, chờ từ sáng sớm đến màn đêm, em vẫn không hề xuất hiện.
Anh như một kẻ ngu ngốc, cố chấp đứng chờ trước cổng đại học A, chậm chạp không chịu rời đi.
Mãi đến khi anh vừa mệt vừa đói không chịu đựng nổi, anh vẫn không chịu buông bỏ, cuối cùng bị nam sinh cùng ký túc xá đánh bất tỉnh, kéo trở về phòng ngủ, cho anh uống nước ăn cơm, đầu óc anh mới tỉnh táo lại.
Anh cảm thấy mình như bị lừa gạt.
Anh phẫn nộ, anh phát điên, anh hận không thể bắt được em, hung hăng chất vấn em, vì sao lừa gạt anh như thế?
Tất cả những gì xảy ra, tựa như là một giấc mộng.
Khi tỉnh mộng, vô cùng tàn nhẫn.
Một nháy mắt ngắn ngủi, anh yêu em, sau khi anh đã mất em.
Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không ThaTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngDẫn truyện Mười giờ rưỡi đêm ở Bắc Kinh, Trung Quốc, tòa nhà nguy nga tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất, khí thế hùng vĩ, hoa mỹ đập vào mắt. Lúc này trong phòng bao 1001 ánh đèn sáng chói, đột nhiên đèn tắt, trong phòng ồn ào náo động nháy mắt yên tĩnh không tiếng động. Trong phòng yên tĩnh chừng năm giây, cửa phòng bao đang đóng bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đẩy bánh gato hai tầng chậm rãi đi vào, miệng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…” Người trong phòng như bị lây, sau đó cũng hát bài chúc mừng sinh nhật theo, hát chúc mừng tiếng Anh đến khi kết thúc, có người lớn tiếng kêu: “Người được chúc thổi nến đi!” Sau đó, đẩy bánh gato tới trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông kia cao gầy, khí chất thanh tuấn, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vẫn không che được quý khí tỏa ra từ trên người anh. “Cẩm Dương, nhớ cầu nguyện trước khi thổi nến.” Trong đám người lại có người kêu. Cẩm Dương gật đầu, yên lặng nhìn cây nến một hồi, sau đó cúi người, há miệng về phía cây nến, nhưng còn… Cẩm Dương vẫn bình tĩnh như cũ nhìn vào mắt cô, bàn tay anh chạm lên làn mi của cô, sờ như không phải sờ, thật lâu sau, anh mới chậm rãi nhếch môi với Lâm Thâm Thâm, mở miệng, âm thanh nhu tình khàn khàn, khiến Lâm Thâm Thâm run rẩy: "Thâm Thâm, anh thừa nhận, anh đã thua —— "Anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen bóng thâm thúy, cuồn cuộn cảm xúc kì lạ, mang theo nhiệt độ cực nóng, cho Lâm Thâm Thâm cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có. Ánh mắt của anh cực kì xinh đẹp, không lớn không nhỏ, tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian, hơi nhỏ một chút sẽ không đủ đẹp, hơi lớn một chút sẽ không đủ kinh diễm.Tình cảm trong đáy mắt anh, phối hợp với ánh mắt của anh, tuyệt mỹ vừa đủ, hơi nồng một chút, sẽ không đủ rung động, hơi cạn một chút, sẽ không đủ thâm tình.Khoảng cách giữa anh và cô hơi gần, hơi thở của anh, mang theo mùi hương thơm ngát của anh, phả lên khuôn mặt cô, làm dấy lên từng cơn sóng, khiến cô gần như không thể thở nổi.Lâm Thâm Thâm giờ phút này, cảm thấy mình gặp yêu tinh trong truyền thuyết, tựa như ảo giác, như thể thời gian trên thế giới, cũng dừng lại theo.Anh nói... Anh thua... Anh thua cái gì?Lâm Thâm Thâm có chút không rõ hàm nghĩa trong lời nói của anh, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, không dám nhúc nhích.Ngón tay thon dài của Cẩm Dương chậm rãi di chuyển từ trên làn mi của cô sang hai má của cô, vuốt nhè nhẹ.Mang theo t*nh d*c run rẩy, khiến cả người Lâm Thâm Thâm cũng run rẩy theo."Anh vẫn cho rằng, lần này, khẳng định anh sẽ thắng. Thế nhưng không ngờ, lần này, vẫn giống như sáu năm trước, anh vẫn thua vì em, mà lại, thất bại thảm hại!" Khi anh nói câu này, giọng nói hơi nghiến răng nghiến lợi, giống như là hận cô, càng giống như hận mình!Thế nhưng, một giây sau, đôi mắt đen nhánh của anh lại trở nên vô cùng mềm mại mềm mại, hiện lên sự dịu dàng câu hồn nhiếp phách, âm thanh cũng theo đó trở nên hòa hoãn phiến tình: "Thế nhưng, lần đó, anh thua em, là vì vội vàng không kịp chuẩn bị. Nhưng, lần này, em biết không? Thâm Thâm, anh cam tâm tình nguyện."Cam tâm tình nguyện thừa nhận anh thua với em.Sáu năm trước, em đã nói, em sẽ để anh làm bạn nhảy trong lễ trưởng thành của em, em sẽ đến đại học A đón anh.Anh chờ, từ khi em nói cho anh biết tin đó, lòng anh đã bắt đầu trở nên nhảy cẫng kích động, anh cảm thấy thời gian ba ngày chờ đợi, trôi qua chậm chạp mà gian nan.Nước anh cũng không muốn uống, thậm chí đi học cũng không tập trung, chờ mãi mới đến ngày sinh nhật của em, anh cầm quà sinh nhật anh đã sớm chuẩn bị xong cho em, cố ý mặc lễ phục để cho người ta không vận từ nước Pháp tới, sáng sớm đã sửa soạn ổn thỏa, chờ em đến tìm anh. Thế nhưng là, chờ từ sáng sớm đến màn đêm, em vẫn không hề xuất hiện.Anh như một kẻ ngu ngốc, cố chấp đứng chờ trước cổng đại học A, chậm chạp không chịu rời đi.Mãi đến khi anh vừa mệt vừa đói không chịu đựng nổi, anh vẫn không chịu buông bỏ, cuối cùng bị nam sinh cùng ký túc xá đánh bất tỉnh, kéo trở về phòng ngủ, cho anh uống nước ăn cơm, đầu óc anh mới tỉnh táo lại.Anh cảm thấy mình như bị lừa gạt.Anh phẫn nộ, anh phát điên, anh hận không thể bắt được em, hung hăng chất vấn em, vì sao lừa gạt anh như thế?Tất cả những gì xảy ra, tựa như là một giấc mộng.Khi tỉnh mộng, vô cùng tàn nhẫn.Một nháy mắt ngắn ngủi, anh yêu em, sau khi anh đã mất em.