Editor: demcodon Thạch Khải đã kiểm tra túi xách, sau khi xác định không vấn đề gì vội vàng ra ngoài. Cô hẹn đối tượng xem mắt gặp mặt ở quán trà, thời gian xem mắt cũng sắp đến. Đối phương họ Tô, mới vừa tốt nghiệp đại học một năm, ngoại hình không tệ, miễn cưỡng có thể gọi là đẹp trai. Quan trọng hơn chính là người thoạt nhìn hàm hậu thành thật, thật làm người yên tâm. Anh Tô nói hắn vừa làm việc vừa thi lên thạc sĩ, dự định tiến thêm một bước cho bản thân, xem như rất có lòng cầu tiến. Thạch Khải năm nay 24 tuổi, gần như đến tuổi kết hôn. Nhưng bình thường bận rộn công việc không có thời gian và cơ hội quen đàn ông, không thể làm gì khác hơn đến công ty môi giới hôn nhân để người môi giới sắp xếp xem mắt. Ban đầu cô hơi lo lắng, luôn cảm thấy công ty môi giới hôn nhân không quá đáng tin. Nhưng sau khi nhìn thấy đối tượng xem mắt người thật và trò chuyện với đối phương một hồi phát hiện cũng không tệ lắm. Vốn dĩ ngày hôm qua là cuộc hẹn gặp mặt lần thứ hai. Nhưng không may chính là…
Chương 48
Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy BóiTác giả: Khinh Vân ĐạmTruyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngEditor: demcodon Thạch Khải đã kiểm tra túi xách, sau khi xác định không vấn đề gì vội vàng ra ngoài. Cô hẹn đối tượng xem mắt gặp mặt ở quán trà, thời gian xem mắt cũng sắp đến. Đối phương họ Tô, mới vừa tốt nghiệp đại học một năm, ngoại hình không tệ, miễn cưỡng có thể gọi là đẹp trai. Quan trọng hơn chính là người thoạt nhìn hàm hậu thành thật, thật làm người yên tâm. Anh Tô nói hắn vừa làm việc vừa thi lên thạc sĩ, dự định tiến thêm một bước cho bản thân, xem như rất có lòng cầu tiến. Thạch Khải năm nay 24 tuổi, gần như đến tuổi kết hôn. Nhưng bình thường bận rộn công việc không có thời gian và cơ hội quen đàn ông, không thể làm gì khác hơn đến công ty môi giới hôn nhân để người môi giới sắp xếp xem mắt. Ban đầu cô hơi lo lắng, luôn cảm thấy công ty môi giới hôn nhân không quá đáng tin. Nhưng sau khi nhìn thấy đối tượng xem mắt người thật và trò chuyện với đối phương một hồi phát hiện cũng không tệ lắm. Vốn dĩ ngày hôm qua là cuộc hẹn gặp mặt lần thứ hai. Nhưng không may chính là… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mãi cho đến khi tiếng còi công an vang lên, Lữ Tĩnh mới chịu buông tay chạy đến đỡ nạn nhân và an ủi: "Đừng sợ, chị đã báo công an."Cô bé áo đỏ lộ ra vẻ hung dữ trong mắt.Mãi cho đến khi được đỡ dậy ánh mắt mới hơi thu lại.Cô bé thở hổn hển nói cám ơn với Lữ Tĩnh: "Cám ơn chị.Em tên Tiền Giai, nhờ có chị giúp đỡ.""Chuyện nhỏ thôi." Lữ Tĩnh bình tĩnh nói.Không bao lâu, xe công an đến.Công an bắt từng tên côn đồ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.Có người đến gần Lữ Tĩnh hỏi: "Ai là cảnh sát Lữ, Lữ Tĩnh?"Lữ Tĩnh vội vàng nói: "Là tôi.Tôi nhìn thấy tình huống khẩn cấp nên khống chế phạm nhân trước."Người kia gật đầu: "Cô trước tiên đưa nạn nhân vào bệnh viện giám định thương tật.Sau khi nạn nhân ổn định cảm xúc thì đến đồn công an cho lời khai.""Không thành vấn đề." Lữ Tĩnh đồng ý.Người kia liếc mắt nhìn người nằm dưới đất, cau mày hỏi: "Người này có chuyện gì vậy?""Tên này là kẻ chủ mưu.Lúc tôi đến thì tên này đang bạo hành nạn nhân.Sau đó bị tôi thu hút sự chú ý, nạn nhân nhân cơ hội phản kháng, cùng tôi khống chế phạm nhân." Lữ Tĩnh rất bình tĩnh.Lúc nói chuyện cũng không chớp mắt.Người kia suy nghĩ một lát cho người đưa kẻ chủ mưu đến bệnh viện trước.Lữ Tĩnh quay người nói nhẹ nhàng với Tiền Giai: "Em có thể đi được không? Chị đi với em đến bệnh viện giám định thương tật."Tiền Giai gật đầu: "Dạ, em không sao."Lữ Tĩnh nói một cách lạnh nhạt: "Bệnh viện cách đây không xa, đừng ngồi xe, chúng ta đi bộ đi.Đúng lúc em có thể tỉnh táo lại."Tiền Giai nghi ngờ, trong lòng biết đây là ân nhân cứu mạng của mình, sẽ không hại mình.Cho nên ngoài mặt thẳng thắn đồng ý.Sau khi đi xa, Tiền Giai hỏi: "Chị là công an à?"Lữ Tĩnh nhìn trời: "Cảnh sát giao thông.""Cảnh sát giao thông biết đánh nhau như vậy sao?" Tiền Giai mờ mịt.Sau đó vứt vấn đề ra sau đầu, lần nữa nghiêm túc nói cám ơn: "Cũng may có chị đến, đã cứu mạng em.""Không xem như cứu mạng đâu." Lữ Tĩnh nghĩ lại: quan niệm thế tục vẫn còn khắc nghiệt với phái nữ như cũ.Nói là cứu mạng cũng không quá đáng."Em có thói quen ở sạch.Vừa nghĩ đến chuyện suýt chút nữa xảy ra thì em quả thực muốn phát điên.Chỉ mới bị miệng của tên đó đụng đến gò má thì em cũng đã cảm thấy thật ghê tởm rồi, ước gì có thể lập tức rửa mặt mấy trăm lần." Tiễn Giai oán khí tận trời, ước gì có thể dùng tay xé tên côn đồ đó.Lữ Tĩnh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe nè, phát luật của nhà nước cũng không hoàn hảo.Đôi khi cũng khó phân biệt giữa phòng vệ chính đáng hay phòng vệ quá mức.Vừa rồi em chỉ là quá sợ hãi nên mới liều mạng phản kháng.Cụ thể đã làm những chuyện gì thì chính em cũng không nhớ rõ."Tiền Giai sững sờ nhìn Lữ Tĩnh: "Chị..."Lữ Tĩnh che miệng Tiền Giai: "Đừng nói chuyện, im lặng nghe trước."Nói xong, Lữ Tĩnh bắt đầu giải thích các trường hợp khác nhau.Điều gì được coi là phòng vệ chính đáng, điều gì được coi là phòng vệ quá mức.Tiền Giai suy nghĩ.Bỗng nhiên cô bé hỏi một cách khó hiểu: "Tại sao chị phải nói cho em biết những điều này?"Lữ Tĩnh nói dứt khoát: "Bất kỳ tên tội phạm nào ra tay với phụ nữ, trẻ em và người già đều không thể được coi là con người.Ngay cả điểm mấu chốt làm người cơ bản nhất cũng không có!""Cám ơn chị, cám ơn chị." Tiền Giai phát hiện vốn từ vựng của mình quá mức thiếu thốn, trong đầu trống rỗng.Cô bé không biết nói gì khác ngoài lời cám ơn.Lữ Tĩnh nhấn mạnh: "Em hãy nhớ kỹ, những gì nói qua khi cho lời khai đều sẽ bị ghi lại, nghĩ thật kỹ muốn nói như thế nào mới mở miệng.Nếu như lời nói trước sau mâu thuẫn, hoặc là có sửa miệng sẽ bị hoài nghi tính chân thật của khẩu cung.""Chị đúng lúc đi dạo phố gần đây, nhìn thấy em bị bắt đi nên đi theo.Đi đến hẻm nhỏ, chị thấy kẻ chủ mưu tát em một cái.Sau đó xé quần áo của em, nên mới xông vào.Ba tên đồng lõa kéo đánh chị, chờ chị đánh ngã ba tên đó xong, quay đầu lại nhìn thấy em đánh kẻ chủ mưu ngã xuống đất.Sau đó chị đi qua đỡ em đứng dậy.""Lời khai của đối phương đại khái sẽ khác với chúng ta.Nhưng hết cách rồi, ai là nghi phạm đều sẽ giải thích cho bản thân.""Nếu có camera thì tốt rồi, chân tướng vừa xem đã hiểu ngay.Đáng tiếc, bọn tội phạm vì thuận lợi thoát tội sau khi phạm tội cố ý chọn góc hẻo lánh, cũng không có nhân chứng.""Nhưng so sánh với tội phạm, đương nhiên là khẩu cung của.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi cho đến khi tiếng còi công an vang lên, Lữ Tĩnh mới chịu buông tay chạy đến đỡ nạn nhân và an ủi: "Đừng sợ, chị đã báo công an."
Cô bé áo đỏ lộ ra vẻ hung dữ trong mắt.
Mãi cho đến khi được đỡ dậy ánh mắt mới hơi thu lại.
Cô bé thở hổn hển nói cám ơn với Lữ Tĩnh: "Cám ơn chị.
Em tên Tiền Giai, nhờ có chị giúp đỡ."
"Chuyện nhỏ thôi." Lữ Tĩnh bình tĩnh nói.
Không bao lâu, xe công an đến.
Công an bắt từng tên côn đồ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Có người đến gần Lữ Tĩnh hỏi: "Ai là cảnh sát Lữ, Lữ Tĩnh?"
Lữ Tĩnh vội vàng nói: "Là tôi.
Tôi nhìn thấy tình huống khẩn cấp nên khống chế phạm nhân trước."
Người kia gật đầu: "Cô trước tiên đưa nạn nhân vào bệnh viện giám định thương tật.
Sau khi nạn nhân ổn định cảm xúc thì đến đồn công an cho lời khai."
"Không thành vấn đề." Lữ Tĩnh đồng ý.
Người kia liếc mắt nhìn người nằm dưới đất, cau mày hỏi: "Người này có chuyện gì vậy?"
"Tên này là kẻ chủ mưu.
Lúc tôi đến thì tên này đang bạo hành nạn nhân.
Sau đó bị tôi thu hút sự chú ý, nạn nhân nhân cơ hội phản kháng, cùng tôi khống chế phạm nhân." Lữ Tĩnh rất bình tĩnh.
Lúc nói chuyện cũng không chớp mắt.
Người kia suy nghĩ một lát cho người đưa kẻ chủ mưu đến bệnh viện trước.
Lữ Tĩnh quay người nói nhẹ nhàng với Tiền Giai: "Em có thể đi được không? Chị đi với em đến bệnh viện giám định thương tật."
Tiền Giai gật đầu: "Dạ, em không sao."
Lữ Tĩnh nói một cách lạnh nhạt: "Bệnh viện cách đây không xa, đừng ngồi xe, chúng ta đi bộ đi.
Đúng lúc em có thể tỉnh táo lại."
Tiền Giai nghi ngờ, trong lòng biết đây là ân nhân cứu mạng của mình, sẽ không hại mình.
Cho nên ngoài mặt thẳng thắn đồng ý.
Sau khi đi xa, Tiền Giai hỏi: "Chị là công an à?"
Lữ Tĩnh nhìn trời: "Cảnh sát giao thông."
"Cảnh sát giao thông biết đánh nhau như vậy sao?" Tiền Giai mờ mịt.
Sau đó vứt vấn đề ra sau đầu, lần nữa nghiêm túc nói cám ơn: "Cũng may có chị đến, đã cứu mạng em."
"Không xem như cứu mạng đâu." Lữ Tĩnh nghĩ lại: quan niệm thế tục vẫn còn khắc nghiệt với phái nữ như cũ.
Nói là cứu mạng cũng không quá đáng.
"Em có thói quen ở sạch.
Vừa nghĩ đến chuyện suýt chút nữa xảy ra thì em quả thực muốn phát điên.
Chỉ mới bị miệng của tên đó đụng đến gò má thì em cũng đã cảm thấy thật ghê tởm rồi, ước gì có thể lập tức rửa mặt mấy trăm lần." Tiễn Giai oán khí tận trời, ước gì có thể dùng tay xé tên côn đồ đó.
Lữ Tĩnh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe nè, phát luật của nhà nước cũng không hoàn hảo.
Đôi khi cũng khó phân biệt giữa phòng vệ chính đáng hay phòng vệ quá mức.
Vừa rồi em chỉ là quá sợ hãi nên mới liều mạng phản kháng.
Cụ thể đã làm những chuyện gì thì chính em cũng không nhớ rõ."
Tiền Giai sững sờ nhìn Lữ Tĩnh: "Chị..."
Lữ Tĩnh che miệng Tiền Giai: "Đừng nói chuyện, im lặng nghe trước."
Nói xong, Lữ Tĩnh bắt đầu giải thích các trường hợp khác nhau.
Điều gì được coi là phòng vệ chính đáng, điều gì được coi là phòng vệ quá mức.
Tiền Giai suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô bé hỏi một cách khó hiểu: "Tại sao chị phải nói cho em biết những điều này?"
Lữ Tĩnh nói dứt khoát: "Bất kỳ tên tội phạm nào ra tay với phụ nữ, trẻ em và người già đều không thể được coi là con người.
Ngay cả điểm mấu chốt làm người cơ bản nhất cũng không có!"
"Cám ơn chị, cám ơn chị." Tiền Giai phát hiện vốn từ vựng của mình quá mức thiếu thốn, trong đầu trống rỗng.
Cô bé không biết nói gì khác ngoài lời cám ơn.
Lữ Tĩnh nhấn mạnh: "Em hãy nhớ kỹ, những gì nói qua khi cho lời khai đều sẽ bị ghi lại, nghĩ thật kỹ muốn nói như thế nào mới mở miệng.
Nếu như lời nói trước sau mâu thuẫn, hoặc là có sửa miệng sẽ bị hoài nghi tính chân thật của khẩu cung."
"Chị đúng lúc đi dạo phố gần đây, nhìn thấy em bị bắt đi nên đi theo.
Đi đến hẻm nhỏ, chị thấy kẻ chủ mưu tát em một cái.
Sau đó xé quần áo của em, nên mới xông vào.
Ba tên đồng lõa kéo đánh chị, chờ chị đánh ngã ba tên đó xong, quay đầu lại nhìn thấy em đánh kẻ chủ mưu ngã xuống đất.
Sau đó chị đi qua đỡ em đứng dậy."
"Lời khai của đối phương đại khái sẽ khác với chúng ta.
Nhưng hết cách rồi, ai là nghi phạm đều sẽ giải thích cho bản thân."
"Nếu có camera thì tốt rồi, chân tướng vừa xem đã hiểu ngay.
Đáng tiếc, bọn tội phạm vì thuận lợi thoát tội sau khi phạm tội cố ý chọn góc hẻo lánh, cũng không có nhân chứng."
"Nhưng so sánh với tội phạm, đương nhiên là khẩu cung của
.
Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy BóiTác giả: Khinh Vân ĐạmTruyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngEditor: demcodon Thạch Khải đã kiểm tra túi xách, sau khi xác định không vấn đề gì vội vàng ra ngoài. Cô hẹn đối tượng xem mắt gặp mặt ở quán trà, thời gian xem mắt cũng sắp đến. Đối phương họ Tô, mới vừa tốt nghiệp đại học một năm, ngoại hình không tệ, miễn cưỡng có thể gọi là đẹp trai. Quan trọng hơn chính là người thoạt nhìn hàm hậu thành thật, thật làm người yên tâm. Anh Tô nói hắn vừa làm việc vừa thi lên thạc sĩ, dự định tiến thêm một bước cho bản thân, xem như rất có lòng cầu tiến. Thạch Khải năm nay 24 tuổi, gần như đến tuổi kết hôn. Nhưng bình thường bận rộn công việc không có thời gian và cơ hội quen đàn ông, không thể làm gì khác hơn đến công ty môi giới hôn nhân để người môi giới sắp xếp xem mắt. Ban đầu cô hơi lo lắng, luôn cảm thấy công ty môi giới hôn nhân không quá đáng tin. Nhưng sau khi nhìn thấy đối tượng xem mắt người thật và trò chuyện với đối phương một hồi phát hiện cũng không tệ lắm. Vốn dĩ ngày hôm qua là cuộc hẹn gặp mặt lần thứ hai. Nhưng không may chính là… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mãi cho đến khi tiếng còi công an vang lên, Lữ Tĩnh mới chịu buông tay chạy đến đỡ nạn nhân và an ủi: "Đừng sợ, chị đã báo công an."Cô bé áo đỏ lộ ra vẻ hung dữ trong mắt.Mãi cho đến khi được đỡ dậy ánh mắt mới hơi thu lại.Cô bé thở hổn hển nói cám ơn với Lữ Tĩnh: "Cám ơn chị.Em tên Tiền Giai, nhờ có chị giúp đỡ.""Chuyện nhỏ thôi." Lữ Tĩnh bình tĩnh nói.Không bao lâu, xe công an đến.Công an bắt từng tên côn đồ ngã xuống đất không đứng dậy nổi.Có người đến gần Lữ Tĩnh hỏi: "Ai là cảnh sát Lữ, Lữ Tĩnh?"Lữ Tĩnh vội vàng nói: "Là tôi.Tôi nhìn thấy tình huống khẩn cấp nên khống chế phạm nhân trước."Người kia gật đầu: "Cô trước tiên đưa nạn nhân vào bệnh viện giám định thương tật.Sau khi nạn nhân ổn định cảm xúc thì đến đồn công an cho lời khai.""Không thành vấn đề." Lữ Tĩnh đồng ý.Người kia liếc mắt nhìn người nằm dưới đất, cau mày hỏi: "Người này có chuyện gì vậy?""Tên này là kẻ chủ mưu.Lúc tôi đến thì tên này đang bạo hành nạn nhân.Sau đó bị tôi thu hút sự chú ý, nạn nhân nhân cơ hội phản kháng, cùng tôi khống chế phạm nhân." Lữ Tĩnh rất bình tĩnh.Lúc nói chuyện cũng không chớp mắt.Người kia suy nghĩ một lát cho người đưa kẻ chủ mưu đến bệnh viện trước.Lữ Tĩnh quay người nói nhẹ nhàng với Tiền Giai: "Em có thể đi được không? Chị đi với em đến bệnh viện giám định thương tật."Tiền Giai gật đầu: "Dạ, em không sao."Lữ Tĩnh nói một cách lạnh nhạt: "Bệnh viện cách đây không xa, đừng ngồi xe, chúng ta đi bộ đi.Đúng lúc em có thể tỉnh táo lại."Tiền Giai nghi ngờ, trong lòng biết đây là ân nhân cứu mạng của mình, sẽ không hại mình.Cho nên ngoài mặt thẳng thắn đồng ý.Sau khi đi xa, Tiền Giai hỏi: "Chị là công an à?"Lữ Tĩnh nhìn trời: "Cảnh sát giao thông.""Cảnh sát giao thông biết đánh nhau như vậy sao?" Tiền Giai mờ mịt.Sau đó vứt vấn đề ra sau đầu, lần nữa nghiêm túc nói cám ơn: "Cũng may có chị đến, đã cứu mạng em.""Không xem như cứu mạng đâu." Lữ Tĩnh nghĩ lại: quan niệm thế tục vẫn còn khắc nghiệt với phái nữ như cũ.Nói là cứu mạng cũng không quá đáng."Em có thói quen ở sạch.Vừa nghĩ đến chuyện suýt chút nữa xảy ra thì em quả thực muốn phát điên.Chỉ mới bị miệng của tên đó đụng đến gò má thì em cũng đã cảm thấy thật ghê tởm rồi, ước gì có thể lập tức rửa mặt mấy trăm lần." Tiễn Giai oán khí tận trời, ước gì có thể dùng tay xé tên côn đồ đó.Lữ Tĩnh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe nè, phát luật của nhà nước cũng không hoàn hảo.Đôi khi cũng khó phân biệt giữa phòng vệ chính đáng hay phòng vệ quá mức.Vừa rồi em chỉ là quá sợ hãi nên mới liều mạng phản kháng.Cụ thể đã làm những chuyện gì thì chính em cũng không nhớ rõ."Tiền Giai sững sờ nhìn Lữ Tĩnh: "Chị..."Lữ Tĩnh che miệng Tiền Giai: "Đừng nói chuyện, im lặng nghe trước."Nói xong, Lữ Tĩnh bắt đầu giải thích các trường hợp khác nhau.Điều gì được coi là phòng vệ chính đáng, điều gì được coi là phòng vệ quá mức.Tiền Giai suy nghĩ.Bỗng nhiên cô bé hỏi một cách khó hiểu: "Tại sao chị phải nói cho em biết những điều này?"Lữ Tĩnh nói dứt khoát: "Bất kỳ tên tội phạm nào ra tay với phụ nữ, trẻ em và người già đều không thể được coi là con người.Ngay cả điểm mấu chốt làm người cơ bản nhất cũng không có!""Cám ơn chị, cám ơn chị." Tiền Giai phát hiện vốn từ vựng của mình quá mức thiếu thốn, trong đầu trống rỗng.Cô bé không biết nói gì khác ngoài lời cám ơn.Lữ Tĩnh nhấn mạnh: "Em hãy nhớ kỹ, những gì nói qua khi cho lời khai đều sẽ bị ghi lại, nghĩ thật kỹ muốn nói như thế nào mới mở miệng.Nếu như lời nói trước sau mâu thuẫn, hoặc là có sửa miệng sẽ bị hoài nghi tính chân thật của khẩu cung.""Chị đúng lúc đi dạo phố gần đây, nhìn thấy em bị bắt đi nên đi theo.Đi đến hẻm nhỏ, chị thấy kẻ chủ mưu tát em một cái.Sau đó xé quần áo của em, nên mới xông vào.Ba tên đồng lõa kéo đánh chị, chờ chị đánh ngã ba tên đó xong, quay đầu lại nhìn thấy em đánh kẻ chủ mưu ngã xuống đất.Sau đó chị đi qua đỡ em đứng dậy.""Lời khai của đối phương đại khái sẽ khác với chúng ta.Nhưng hết cách rồi, ai là nghi phạm đều sẽ giải thích cho bản thân.""Nếu có camera thì tốt rồi, chân tướng vừa xem đã hiểu ngay.Đáng tiếc, bọn tội phạm vì thuận lợi thoát tội sau khi phạm tội cố ý chọn góc hẻo lánh, cũng không có nhân chứng.""Nhưng so sánh với tội phạm, đương nhiên là khẩu cung của.