Phượng Trường Ca bị một trận ồn ào làm cho phiền mà tỉnh. “Chưởng môn, chưởng môn ngài ở đâu?” “Chưởng môn, đại lễ tế trời sắp bắt đầu rồi, nếu ngài không ra, Thiên Cung sẽ trách tội xuống mất!” “Chưởng môn, van cầu ngài hãy mau ra đây đi, hãy lo nghĩ cho truyền thừa của Côn Luân tông mà!” Phượng Trường Ca duỗi hai ngón tay, hơi phiền não xoa xoa trên huyệt thái dương, xoay người xuống, trong nháy mắt khiến ba đệ tử đang kêu gào ở gần đó bị dọa sợ run một cái. Hắn lười biếng duỗi người, không kiên nhẫn nói: “Ồn ào cái gì, không phải giữa trưa mới bắt đầu sao?” Một đệ tử run rẩy nói: “Hồi bẩm chưởng môn, hiện… Hiện giờ đã là trưa rồi.” Phượng Trường Ca nâng mắt, có một mặt trời to bổ chảng đang treo trên trời, không chút kiêng nể như đang thể hiện sự tồn tại của mình. Hắn nhẹ kêu “chậc” một cái, bấm ngón tay tính toán, nhướng mày, “Còn có một chén trà mà, không gấp.” Ba đệ tử: “…” Ngài đúng là “đã giỏi còn muốn giỏi hơn” như thường lệ. Các loại lễ phục đã được chuẩn bị trước đó, sớm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...