Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 195: 195: Hai Người Không Thích Giao Tiếp

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp vô cùng trong trẻo và lạnh lùng lúc này đang cảnh giác đánh giá nhìn về phía hắn."Tỉnh." Mạc Thiên Sầu giọng nói khàn khàn như cát sỏi cọ sát vào nhau nói ra một chữ khẳng định.Tựa hồ cũng không cần nàng trả lời, hắn đẩy bánh xe về phía nàng, đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ mà hắn luôn cầm trên tay từ khi tiến vào chỉ nói một chữ :"Thu."Hàn Băng Vô Tình không tiếp nhận hộp, nhìn hắn, giọng nói vì thiếu thuỷ mà có vài phần khô khốc :"Ngươi là ai?""Mạc Thiên Sầu." Nam tử khàn khàn thanh âm nói ra tên của hắn.Bàn tay cầm chiếc hộp vẫn không hề có ý muốn thu hồi, vẫn giơ ra trước mặt thiếu nữ chờ nàng nhận lấy.Hàn Băng Vô Tình nhìn cái hộp trên tay hắn cũng không hề có ý muốn tiếp nhận trầm mặc nhìn hắn.Thấy nàng im lặng, Mạc Thiên Sầu cũng không hề lên tiếng, bầu không khí giữa hai người có vài phần ngưng trệ.Hai người này hiển nhiên là đại diện cho một số người không thích giao tiếp với người khác.Hàn Băng Vô Tình từ khi tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ ngã xuống ngay trước mặt trong lúc bản thân bất lực đã có một thời gian lâm vào trầm cảm.Nàng tự bế, cuộn tròn ngồi một góc an an tĩnh tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo.Ngay cả với người sư phụ của kiếp trước, nàng một ngày cũng không hé răng một câu.Sư phụ nàng cũng khá bất đắc dĩ nhưng cũng không hề ép buộc nàng phải lên tiếng.Tâm bệnh thì cần tâm dược.Sư phụ nàng dùng hình thức huấn luyện chăn thả hi vọng có một ngày nàng sẽ tự mở lòng.Sau một thời gian, nàng có thể giao tiếp với người bình thường nhưng đa phần là người khác nói còn nàng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lên tiếng.Trở về thân thể này, nàng năm năm sống trong rừng trúc hầu như cách biệt với bên ngoài.Từ khi có thêm hai huynh muội Vân Lạc, nàng thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với hai người còn đại đa số thời gian là tu luyện hoặc làm nhưng việc khác.Vì vậy, khi gặp một người sẽ không nói chuyện như Mạc Thiên Sầu, Hàn Băng Vô Tình cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.Còn Mạc Thiên Sầu đa số thời gian chỉ một mình vùi đầu nghiên cứu đan thuật, bình thường nếu không có việc gì bức thiết cũng sẽ không chủ động nói chuyện với kẻ khác.Vì thế nên, lúc này, hai người một kẻ̉ ngồi xe một kẻ trên giường lăn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng không nói chuyện..

Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp vô cùng trong trẻo và lạnh lùng lúc này đang cảnh giác đánh giá nhìn về phía hắn.

"Tỉnh." Mạc Thiên Sầu giọng nói khàn khàn như cát sỏi cọ sát vào nhau nói ra một chữ khẳng định.

Tựa hồ cũng không cần nàng trả lời, hắn đẩy bánh xe về phía nàng, đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ mà hắn luôn cầm trên tay từ khi tiến vào chỉ nói một chữ :"Thu."

Hàn Băng Vô Tình không tiếp nhận hộp, nhìn hắn, giọng nói vì thiếu thuỷ mà có vài phần khô khốc :"Ngươi là ai?"

"Mạc Thiên Sầu." Nam tử khàn khàn thanh âm nói ra tên của hắn.

Bàn tay cầm chiếc hộp vẫn không hề có ý muốn thu hồi, vẫn giơ ra trước mặt thiếu nữ chờ nàng nhận lấy.

Hàn Băng Vô Tình nhìn cái hộp trên tay hắn cũng không hề có ý muốn tiếp nhận trầm mặc nhìn hắn.

Thấy nàng im lặng, Mạc Thiên Sầu cũng không hề lên tiếng, bầu không khí giữa hai người có vài phần ngưng trệ.

Hai người này hiển nhiên là đại diện cho một số người không thích giao tiếp với người khác.

Hàn Băng Vô Tình từ khi tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ ngã xuống ngay trước mặt trong lúc bản thân bất lực đã có một thời gian lâm vào trầm cảm.

Nàng tự bế, cuộn tròn ngồi một góc an an tĩnh tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo.

Ngay cả với người sư phụ của kiếp trước, nàng một ngày cũng không hé răng một câu.

Sư phụ nàng cũng khá bất đắc dĩ nhưng cũng không hề ép buộc nàng phải lên tiếng.

Tâm bệnh thì cần tâm dược.

Sư phụ nàng dùng hình thức huấn luyện chăn thả hi vọng có một ngày nàng sẽ tự mở lòng.

Sau một thời gian, nàng có thể giao tiếp với người bình thường nhưng đa phần là người khác nói còn nàng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lên tiếng.

Trở về thân thể này, nàng năm năm sống trong rừng trúc hầu như cách biệt với bên ngoài.

Từ khi có thêm hai huynh muội Vân Lạc, nàng thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với hai người còn đại đa số thời gian là tu luyện hoặc làm nhưng việc khác.

Vì vậy, khi gặp một người sẽ không nói chuyện như Mạc Thiên Sầu, Hàn Băng Vô Tình cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.

Còn Mạc Thiên Sầu đa số thời gian chỉ một mình vùi đầu nghiên cứu đan thuật, bình thường nếu không có việc gì bức thiết cũng sẽ không chủ động nói chuyện với kẻ khác.

Vì thế nên, lúc này, hai người một kẻ̉ ngồi xe một kẻ trên giường lăn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng không nói chuyện..

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp vô cùng trong trẻo và lạnh lùng lúc này đang cảnh giác đánh giá nhìn về phía hắn."Tỉnh." Mạc Thiên Sầu giọng nói khàn khàn như cát sỏi cọ sát vào nhau nói ra một chữ khẳng định.Tựa hồ cũng không cần nàng trả lời, hắn đẩy bánh xe về phía nàng, đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ mà hắn luôn cầm trên tay từ khi tiến vào chỉ nói một chữ :"Thu."Hàn Băng Vô Tình không tiếp nhận hộp, nhìn hắn, giọng nói vì thiếu thuỷ mà có vài phần khô khốc :"Ngươi là ai?""Mạc Thiên Sầu." Nam tử khàn khàn thanh âm nói ra tên của hắn.Bàn tay cầm chiếc hộp vẫn không hề có ý muốn thu hồi, vẫn giơ ra trước mặt thiếu nữ chờ nàng nhận lấy.Hàn Băng Vô Tình nhìn cái hộp trên tay hắn cũng không hề có ý muốn tiếp nhận trầm mặc nhìn hắn.Thấy nàng im lặng, Mạc Thiên Sầu cũng không hề lên tiếng, bầu không khí giữa hai người có vài phần ngưng trệ.Hai người này hiển nhiên là đại diện cho một số người không thích giao tiếp với người khác.Hàn Băng Vô Tình từ khi tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ ngã xuống ngay trước mặt trong lúc bản thân bất lực đã có một thời gian lâm vào trầm cảm.Nàng tự bế, cuộn tròn ngồi một góc an an tĩnh tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo.Ngay cả với người sư phụ của kiếp trước, nàng một ngày cũng không hé răng một câu.Sư phụ nàng cũng khá bất đắc dĩ nhưng cũng không hề ép buộc nàng phải lên tiếng.Tâm bệnh thì cần tâm dược.Sư phụ nàng dùng hình thức huấn luyện chăn thả hi vọng có một ngày nàng sẽ tự mở lòng.Sau một thời gian, nàng có thể giao tiếp với người bình thường nhưng đa phần là người khác nói còn nàng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lên tiếng.Trở về thân thể này, nàng năm năm sống trong rừng trúc hầu như cách biệt với bên ngoài.Từ khi có thêm hai huynh muội Vân Lạc, nàng thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với hai người còn đại đa số thời gian là tu luyện hoặc làm nhưng việc khác.Vì vậy, khi gặp một người sẽ không nói chuyện như Mạc Thiên Sầu, Hàn Băng Vô Tình cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.Còn Mạc Thiên Sầu đa số thời gian chỉ một mình vùi đầu nghiên cứu đan thuật, bình thường nếu không có việc gì bức thiết cũng sẽ không chủ động nói chuyện với kẻ khác.Vì thế nên, lúc này, hai người một kẻ̉ ngồi xe một kẻ trên giường lăn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng không nói chuyện..

Chương 195: 195: Hai Người Không Thích Giao Tiếp