CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 366
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Thật là lợi hại. Nhìn thấy tôi dâng trái tim mình lên, thấy tôi chủ động phơi bày nhược điểm của mình trước mặt cô, cô có thấy vui không? Có hài lòng hay không?”Nước mắt cô lại tuôn ra như suối.An Diệc Diệp lắc đầu.“Không, không phải đâu…”Khúc Chấn Sơ vẫn lạnh lùng không chút dao động, như một lòng hồ lặng sóng.Tay anh nhẹ nhàng v**t v* vầng trán, đôi mày cong cong và cả hai bên gò má của cô…“Tên, danh tính, thậm chí tất cả những lời cô thốt ra… Có chuyện gì mà cô không gạt tôi không?”“Em đã gạt anh, nhưng chỉ một chút điều… Chỉ một chút thôi…”An Diệc Diệp nắm lấy tay anh, cô nâng tay lên rồi nhìn vào ánh mắt anh.“Em thích anh, muốn trở thành vợ của anh…”“Chậc.”Khúc Chấn Sơ nở nụ cười: “Cảm giác được làm bà chủ nhà họ Khúc cũng tốt lắm đúng không?”“Không phải…”An Diệc Diệp lắc đầu: “Em không có ý này, thật sự em…”“Cô nghĩ tôi còn có thể tin được cô hay sao?”Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ dần lộ ra vẻ tàn nhẫn, tay túm chặt cằm của An Diệc Diệp.“Bây giờ cô có nói gì tôi cũng sẽ không tin tưởng!”“Anh đã nói… Anh nói là sẽ tin tưởng em.”Sâu trong đáy mắt anh chợt hiện lên sự đau đớn, song chẳng mấy chốc đã bị cơn phẫn nộ bao trùm.“Tôi sai ở chỗ đã tin tưởng cô đó!”Anh mạnh tay đẩy An Diệc Diệp ra.An Diệc Diệp trượt chân ngã ra đất.Khúc Chấn Sơ khẽ cúi mắt nhìn xuống cô.Cứ như thể đang nhìn một con kiến vậy.“Không phải các người vui lắm à? Có thể qua mặt tôi dễ dàng đến vậy? Giờ các người đã hoàn thành bước đầu tiên rồi, tiếp theo các người muốn lấy đi của tôi thứ gì?“Tòa lâu đài cổ này? Công ty? Hay là tính mạng của tôi?”An Diệc Diệp lắc đầu, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.“Không, không…”Khúc Chấn Sơ nhìn những giọt lệ vương trên khuôn mặt cô, bàn tay đặt sau lưng chậm rãi siết chặt.Cho dù biết người con gái trước mặt đã lừa mình.Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô anh vẫn không thể kìm lòng được muốn lau đi những giọt nước mắt của cô và ôm cô vào lòng.Khúc Chấn Sơ cười khổ.Anh chưa từng biết là bản thân mình lại rẻ mạt đến như vậy!Cho dù bị lừa, cho dù tình yêu của mình có bị cô dẫm đạp, song anh vẫn không cầm lòng được mà muốn đến gần cô…
“Thật là lợi hại. Nhìn thấy tôi dâng trái tim mình lên, thấy tôi chủ động phơi bày nhược điểm của mình trước mặt cô, cô có thấy vui không? Có hài lòng hay không?”
Nước mắt cô lại tuôn ra như suối.
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không, không phải đâu…”
Khúc Chấn Sơ vẫn lạnh lùng không chút dao động, như một lòng hồ lặng sóng.
Tay anh nhẹ nhàng v**t v* vầng trán, đôi mày cong cong và cả hai bên gò má của cô…
“Tên, danh tính, thậm chí tất cả những lời cô thốt ra… Có chuyện gì mà cô không gạt tôi không?”
“Em đã gạt anh, nhưng chỉ một chút điều… Chỉ một chút thôi…”
An Diệc Diệp nắm lấy tay anh, cô nâng tay lên rồi nhìn vào ánh mắt anh.
“Em thích anh, muốn trở thành vợ của anh…”
“Chậc.”
Khúc Chấn Sơ nở nụ cười: “Cảm giác được làm bà chủ nhà họ Khúc cũng tốt lắm đúng không?”
“Không phải…”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Em không có ý này, thật sự em…”
“Cô nghĩ tôi còn có thể tin được cô hay sao?”
Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ dần lộ ra vẻ tàn nhẫn, tay túm chặt cằm của An Diệc Diệp.
“Bây giờ cô có nói gì tôi cũng sẽ không tin tưởng!”
“Anh đã nói… Anh nói là sẽ tin tưởng em.”
Sâu trong đáy mắt anh chợt hiện lên sự đau đớn, song chẳng mấy chốc đã bị cơn phẫn nộ bao trùm.
“Tôi sai ở chỗ đã tin tưởng cô đó!”
Anh mạnh tay đẩy An Diệc Diệp ra.
An Diệc Diệp trượt chân ngã ra đất.
Khúc Chấn Sơ khẽ cúi mắt nhìn xuống cô.
Cứ như thể đang nhìn một con kiến vậy.
“Không phải các người vui lắm à? Có thể qua mặt tôi dễ dàng đến vậy? Giờ các người đã hoàn thành bước đầu tiên rồi, tiếp theo các người muốn lấy đi của tôi thứ gì?
“Tòa lâu đài cổ này? Công ty? Hay là tính mạng của tôi?”
An Diệc Diệp lắc đầu, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
“Không, không…”
Khúc Chấn Sơ nhìn những giọt lệ vương trên khuôn mặt cô, bàn tay đặt sau lưng chậm rãi siết chặt.
Cho dù biết người con gái trước mặt đã lừa mình.
Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô anh vẫn không thể kìm lòng được muốn lau đi những giọt nước mắt của cô và ôm cô vào lòng.
Khúc Chấn Sơ cười khổ.
Anh chưa từng biết là bản thân mình lại rẻ mạt đến như vậy!
Cho dù bị lừa, cho dù tình yêu của mình có bị cô dẫm đạp, song anh vẫn không cầm lòng được mà muốn đến gần cô…
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… “Thật là lợi hại. Nhìn thấy tôi dâng trái tim mình lên, thấy tôi chủ động phơi bày nhược điểm của mình trước mặt cô, cô có thấy vui không? Có hài lòng hay không?”Nước mắt cô lại tuôn ra như suối.An Diệc Diệp lắc đầu.“Không, không phải đâu…”Khúc Chấn Sơ vẫn lạnh lùng không chút dao động, như một lòng hồ lặng sóng.Tay anh nhẹ nhàng v**t v* vầng trán, đôi mày cong cong và cả hai bên gò má của cô…“Tên, danh tính, thậm chí tất cả những lời cô thốt ra… Có chuyện gì mà cô không gạt tôi không?”“Em đã gạt anh, nhưng chỉ một chút điều… Chỉ một chút thôi…”An Diệc Diệp nắm lấy tay anh, cô nâng tay lên rồi nhìn vào ánh mắt anh.“Em thích anh, muốn trở thành vợ của anh…”“Chậc.”Khúc Chấn Sơ nở nụ cười: “Cảm giác được làm bà chủ nhà họ Khúc cũng tốt lắm đúng không?”“Không phải…”An Diệc Diệp lắc đầu: “Em không có ý này, thật sự em…”“Cô nghĩ tôi còn có thể tin được cô hay sao?”Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ dần lộ ra vẻ tàn nhẫn, tay túm chặt cằm của An Diệc Diệp.“Bây giờ cô có nói gì tôi cũng sẽ không tin tưởng!”“Anh đã nói… Anh nói là sẽ tin tưởng em.”Sâu trong đáy mắt anh chợt hiện lên sự đau đớn, song chẳng mấy chốc đã bị cơn phẫn nộ bao trùm.“Tôi sai ở chỗ đã tin tưởng cô đó!”Anh mạnh tay đẩy An Diệc Diệp ra.An Diệc Diệp trượt chân ngã ra đất.Khúc Chấn Sơ khẽ cúi mắt nhìn xuống cô.Cứ như thể đang nhìn một con kiến vậy.“Không phải các người vui lắm à? Có thể qua mặt tôi dễ dàng đến vậy? Giờ các người đã hoàn thành bước đầu tiên rồi, tiếp theo các người muốn lấy đi của tôi thứ gì?“Tòa lâu đài cổ này? Công ty? Hay là tính mạng của tôi?”An Diệc Diệp lắc đầu, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.“Không, không…”Khúc Chấn Sơ nhìn những giọt lệ vương trên khuôn mặt cô, bàn tay đặt sau lưng chậm rãi siết chặt.Cho dù biết người con gái trước mặt đã lừa mình.Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô anh vẫn không thể kìm lòng được muốn lau đi những giọt nước mắt của cô và ôm cô vào lòng.Khúc Chấn Sơ cười khổ.Anh chưa từng biết là bản thân mình lại rẻ mạt đến như vậy!Cho dù bị lừa, cho dù tình yêu của mình có bị cô dẫm đạp, song anh vẫn không cầm lòng được mà muốn đến gần cô…