CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 367
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Anh lùi về sau từng bước, dường như phải làm vậy thì mới có thể kìm nén được cảm xúc nơi đáy lòng.“Tôi sẽ không để cô thành công đâu.”Nói rồi anh đi đến kéo An Diệc Diệp lên, đoạn anh túm cô bước vội lên lầu sau đó đẩy cô vào trong phòng.An Diệc Diệp ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà.Vài ngày trước hai người họ còn yêu đương ngay trong căn phòng này.Nhưng giờ đây trong ánh mắt của Khúc Chấn Sơ đã không còn sót lại chút tình cảm nào.Anh đứng ngược sáng, cô không thể thấy rõ nét mặt của anh, bóng dáng anh lúc này đây có vẻ càng cao lớn hơn.“Tôi sẽ không giết cô, không thể để cô chết dễ dàng thế được…”Dứt lời anh xoay người định rời khỏi.Nhưng vừa mới đi được một bước anh lại ngừng chân.“Đúng rồi, quên cảm ơn cô vì món quà sinh nhật hôm nay.”An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.Không phải!Đây không phải là món quà cô muốn tặng cho Khúc Chấn Sơ!Không phải.“An Diệc Diệp…” Cô khẽ nói: “Em muốn nói cho anh biết em tên An Diệc Diệp.”Biết bao lần khi nghe Khúc Chấn Sơ gọi cái tên “Tiêu Nhĩ Giai”, cô đều rất sợ hãi.Cô hi vọng biết bao, rằng có một ngày có thể nghe được Khúc Chấn Sơ chính miệng gọi tên mình.Bước chân của anh thoáng khựng lại.“Tôi không quan tâm.”Nói rồi anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi.Trong căn phòng kín vẫn còn vang vọng tiếng cánh cửa nên vào khung cửa.An Diệc Diệp ngồi trên mặt đất, cô chậm rãi cuộn mình.Cô lấy hộp quà mà mình đã chuẩn bị cho Khúc Chấn Sơ ra, mở nắp hộp, bên trong chiếc hộp đặt một chiếc bút ghi âm rất tinh xảo, bên trên còn cột một sợi ruy băng.Ấn nút phát âm thanh, giọng nói dịu dàng của An Diệc Diệp vang lên từ chiếc bút.“Khúc Chấn Sơ, em thích anh. Em muốn sau này ngày nào cũng được ở bên anh. Muốn mỗi năm sinh nhật anh, em đều được chúc mừng anh.”“Em ước rằng nhiều năm sau ta vẫn có thể ở bên nhau, khi đó anh đã già rồi, em sẽ ở bên cạnh anh.”“Hoa nở rồi tàn, người đến rồi đi, nhưng mà em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”“Em yêu anh, Khúc Chấn Sơ. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”Trong phòng không được bật đèn.Ánh trăng rọi qua ô cửa sổ, gió khẽ thổi đến vén bức màn lên khiến nó khẽ chuyển động theo.An Diệc Diệp ngồi dưới đất bật khóc.
Anh lùi về sau từng bước, dường như phải làm vậy thì mới có thể kìm nén được cảm xúc nơi đáy lòng.
“Tôi sẽ không để cô thành công đâu.”
Nói rồi anh đi đến kéo An Diệc Diệp lên, đoạn anh túm cô bước vội lên lầu sau đó đẩy cô vào trong phòng.
An Diệc Diệp ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà.
Vài ngày trước hai người họ còn yêu đương ngay trong căn phòng này.
Nhưng giờ đây trong ánh mắt của Khúc Chấn Sơ đã không còn sót lại chút tình cảm nào.
Anh đứng ngược sáng, cô không thể thấy rõ nét mặt của anh, bóng dáng anh lúc này đây có vẻ càng cao lớn hơn.
“Tôi sẽ không giết cô, không thể để cô chết dễ dàng thế được…”
Dứt lời anh xoay người định rời khỏi.
Nhưng vừa mới đi được một bước anh lại ngừng chân.
“Đúng rồi, quên cảm ơn cô vì món quà sinh nhật hôm nay.”
An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.
Không phải!
Đây không phải là món quà cô muốn tặng cho Khúc Chấn Sơ!
Không phải.
“An Diệc Diệp…” Cô khẽ nói: “Em muốn nói cho anh biết em tên An Diệc Diệp.”
Biết bao lần khi nghe Khúc Chấn Sơ gọi cái tên “Tiêu Nhĩ Giai”, cô đều rất sợ hãi.
Cô hi vọng biết bao, rằng có một ngày có thể nghe được Khúc Chấn Sơ chính miệng gọi tên mình.
Bước chân của anh thoáng khựng lại.
“Tôi không quan tâm.”
Nói rồi anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Trong căn phòng kín vẫn còn vang vọng tiếng cánh cửa nên vào khung cửa.
An Diệc Diệp ngồi trên mặt đất, cô chậm rãi cuộn mình.
Cô lấy hộp quà mà mình đã chuẩn bị cho Khúc Chấn Sơ ra, mở nắp hộp, bên trong chiếc hộp đặt một chiếc bút ghi âm rất tinh xảo, bên trên còn cột một sợi ruy băng.
Ấn nút phát âm thanh, giọng nói dịu dàng của An Diệc Diệp vang lên từ chiếc bút.
“Khúc Chấn Sơ, em thích anh. Em muốn sau này ngày nào cũng được ở bên anh. Muốn mỗi năm sinh nhật anh, em đều được chúc mừng anh.”
“Em ước rằng nhiều năm sau ta vẫn có thể ở bên nhau, khi đó anh đã già rồi, em sẽ ở bên cạnh anh.”
“Hoa nở rồi tàn, người đến rồi đi, nhưng mà em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
“Em yêu anh, Khúc Chấn Sơ. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Trong phòng không được bật đèn.
Ánh trăng rọi qua ô cửa sổ, gió khẽ thổi đến vén bức màn lên khiến nó khẽ chuyển động theo.
An Diệc Diệp ngồi dưới đất bật khóc.
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… Anh lùi về sau từng bước, dường như phải làm vậy thì mới có thể kìm nén được cảm xúc nơi đáy lòng.“Tôi sẽ không để cô thành công đâu.”Nói rồi anh đi đến kéo An Diệc Diệp lên, đoạn anh túm cô bước vội lên lầu sau đó đẩy cô vào trong phòng.An Diệc Diệp ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà.Vài ngày trước hai người họ còn yêu đương ngay trong căn phòng này.Nhưng giờ đây trong ánh mắt của Khúc Chấn Sơ đã không còn sót lại chút tình cảm nào.Anh đứng ngược sáng, cô không thể thấy rõ nét mặt của anh, bóng dáng anh lúc này đây có vẻ càng cao lớn hơn.“Tôi sẽ không giết cô, không thể để cô chết dễ dàng thế được…”Dứt lời anh xoay người định rời khỏi.Nhưng vừa mới đi được một bước anh lại ngừng chân.“Đúng rồi, quên cảm ơn cô vì món quà sinh nhật hôm nay.”An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.Không phải!Đây không phải là món quà cô muốn tặng cho Khúc Chấn Sơ!Không phải.“An Diệc Diệp…” Cô khẽ nói: “Em muốn nói cho anh biết em tên An Diệc Diệp.”Biết bao lần khi nghe Khúc Chấn Sơ gọi cái tên “Tiêu Nhĩ Giai”, cô đều rất sợ hãi.Cô hi vọng biết bao, rằng có một ngày có thể nghe được Khúc Chấn Sơ chính miệng gọi tên mình.Bước chân của anh thoáng khựng lại.“Tôi không quan tâm.”Nói rồi anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi.Trong căn phòng kín vẫn còn vang vọng tiếng cánh cửa nên vào khung cửa.An Diệc Diệp ngồi trên mặt đất, cô chậm rãi cuộn mình.Cô lấy hộp quà mà mình đã chuẩn bị cho Khúc Chấn Sơ ra, mở nắp hộp, bên trong chiếc hộp đặt một chiếc bút ghi âm rất tinh xảo, bên trên còn cột một sợi ruy băng.Ấn nút phát âm thanh, giọng nói dịu dàng của An Diệc Diệp vang lên từ chiếc bút.“Khúc Chấn Sơ, em thích anh. Em muốn sau này ngày nào cũng được ở bên anh. Muốn mỗi năm sinh nhật anh, em đều được chúc mừng anh.”“Em ước rằng nhiều năm sau ta vẫn có thể ở bên nhau, khi đó anh đã già rồi, em sẽ ở bên cạnh anh.”“Hoa nở rồi tàn, người đến rồi đi, nhưng mà em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”“Em yêu anh, Khúc Chấn Sơ. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”Trong phòng không được bật đèn.Ánh trăng rọi qua ô cửa sổ, gió khẽ thổi đến vén bức màn lên khiến nó khẽ chuyển động theo.An Diệc Diệp ngồi dưới đất bật khóc.