CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 439
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 439An Diệc Diệp chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai tay, cuộn người lại.Bà Nguyễn nhìn An Diệc Diệp lúc này mà lòng nhói đau.Bà đặt tay lên vai An Diệc Diệp, nhẹ nhàng vỗ về.“Con gái, con có thân phận tôn quý hơn bất cứ người nào trên đời. Không ai có thể bắt nạt con, cũng không ai có thể bỏ rơi con, chỉ cần con muốn, cả thế giới đều là của con.”An Diệc Diệp nghe những lời này, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta rồi lại lắc đầu.“Không, tôi là trẻ mồ côi, tôi không có ba mẹ…”Tim bà Nguyễn run lên, nước mắt tuôn rơi, bà đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy An Diệc Diệp.“Không, con có gia đình.”An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn bà ta, đầy khó hiểu.Bà Nguyễn mấp máy môi, rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô.Bà ngập ngừng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói.Bây giờ vẫn chưa phải lúc phơi bày mọi chuyện.Trước khi mọi phiền phức được giải quyết, nó sẽ gây ra tổn thương cho An Diệc Diệp.Bà im lặng hồi lâu, nuốt hết những lời định nói lại.“Con có thể coi bác như người nhà của con.”Khoé mắt An Diệc Diệp vẫn còn vương nước mắt.“Tại sao ạ?”Bà Nguyễn nhẹ nhàng choàng vai cô.“Sau này con sẽ biết.”Chờ An Diệc Diệp dần chìm vào giấc ngủ, bà Nguyễn mới đứng dậy.Bà nhẹ nhàng đắp chân, cúi đầu hôn lên trái An Diệc Diệp.“Xin lỗi con của mẹ, xin hãy tha thứ cho mẹ.Sau này sẽ không còn ai dám làm tổn thương con nữa.”Nói xong bà quay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.Thẩm Trình đã chờ sẵn bên ngoài.Nhìn thấy bà Nguyễn đi ra, anh ta chắp tay, cung kính khom eo.“Bà chủ, bà có mệnh lệnh gì không ạ?”Ánh mắt bà Nguyễn trở nên hờ hững, bà chậm rãi tiến về phía trước.“Khúc Chấn Sơ vẫn đang tìm à?”Thẩm Trình gật đầu.“Cậu ta huy động tất cả lực lượng trong tay tìm kiếm như điên bên bờ biển.”Cho dù người ngoài cuộc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ lúc đó, trong lòng cũng thấy cảm động.Người đàn ông này có vẻ thật sự yêu cô An.Nhưng ánh mắt bà Nguyễn vẫn không hề dao động, ngược lại còn lãnh đạm hơn.“Cậu ta không hợp với Diệc Diệp.”Thẩm Trình nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thấp giọng đáp: “Ý bà là…”
CHƯƠNG 439
An Diệc Diệp chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai tay, cuộn người lại.
Bà Nguyễn nhìn An Diệc Diệp lúc này mà lòng nhói đau.
Bà đặt tay lên vai An Diệc Diệp, nhẹ nhàng vỗ về.
“Con gái, con có thân phận tôn quý hơn bất cứ người nào trên đời. Không ai có thể bắt nạt con, cũng không ai có thể bỏ rơi con, chỉ cần con muốn, cả thế giới đều là của con.”
An Diệc Diệp nghe những lời này, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta rồi lại lắc đầu.
“Không, tôi là trẻ mồ côi, tôi không có ba mẹ…”
Tim bà Nguyễn run lên, nước mắt tuôn rơi, bà đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy An Diệc Diệp.
“Không, con có gia đình.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn bà ta, đầy khó hiểu.
Bà Nguyễn mấp máy môi, rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô.
Bà ngập ngừng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc phơi bày mọi chuyện.
Trước khi mọi phiền phức được giải quyết, nó sẽ gây ra tổn thương cho An Diệc Diệp.
Bà im lặng hồi lâu, nuốt hết những lời định nói lại.
“Con có thể coi bác như người nhà của con.”
Khoé mắt An Diệc Diệp vẫn còn vương nước mắt.
“Tại sao ạ?”
Bà Nguyễn nhẹ nhàng choàng vai cô.
“Sau này con sẽ biết.”
Chờ An Diệc Diệp dần chìm vào giấc ngủ, bà Nguyễn mới đứng dậy.
Bà nhẹ nhàng đắp chân, cúi đầu hôn lên trái An Diệc Diệp.
“Xin lỗi con của mẹ, xin hãy tha thứ cho mẹ.
Sau này sẽ không còn ai dám làm tổn thương con nữa.”
Nói xong bà quay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Thẩm Trình đã chờ sẵn bên ngoài.
Nhìn thấy bà Nguyễn đi ra, anh ta chắp tay, cung kính khom eo.
“Bà chủ, bà có mệnh lệnh gì không ạ?”
Ánh mắt bà Nguyễn trở nên hờ hững, bà chậm rãi tiến về phía trước.
“Khúc Chấn Sơ vẫn đang tìm à?”
Thẩm Trình gật đầu.
“Cậu ta huy động tất cả lực lượng trong tay tìm kiếm như điên bên bờ biển.”
Cho dù người ngoài cuộc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ lúc đó, trong lòng cũng thấy cảm động.
Người đàn ông này có vẻ thật sự yêu cô An.
Nhưng ánh mắt bà Nguyễn vẫn không hề dao động, ngược lại còn lãnh đạm hơn.
“Cậu ta không hợp với Diệc Diệp.”
Thẩm Trình nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thấp giọng đáp: “Ý bà là…”
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 439An Diệc Diệp chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai tay, cuộn người lại.Bà Nguyễn nhìn An Diệc Diệp lúc này mà lòng nhói đau.Bà đặt tay lên vai An Diệc Diệp, nhẹ nhàng vỗ về.“Con gái, con có thân phận tôn quý hơn bất cứ người nào trên đời. Không ai có thể bắt nạt con, cũng không ai có thể bỏ rơi con, chỉ cần con muốn, cả thế giới đều là của con.”An Diệc Diệp nghe những lời này, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta rồi lại lắc đầu.“Không, tôi là trẻ mồ côi, tôi không có ba mẹ…”Tim bà Nguyễn run lên, nước mắt tuôn rơi, bà đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy An Diệc Diệp.“Không, con có gia đình.”An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn bà ta, đầy khó hiểu.Bà Nguyễn mấp máy môi, rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô.Bà ngập ngừng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói.Bây giờ vẫn chưa phải lúc phơi bày mọi chuyện.Trước khi mọi phiền phức được giải quyết, nó sẽ gây ra tổn thương cho An Diệc Diệp.Bà im lặng hồi lâu, nuốt hết những lời định nói lại.“Con có thể coi bác như người nhà của con.”Khoé mắt An Diệc Diệp vẫn còn vương nước mắt.“Tại sao ạ?”Bà Nguyễn nhẹ nhàng choàng vai cô.“Sau này con sẽ biết.”Chờ An Diệc Diệp dần chìm vào giấc ngủ, bà Nguyễn mới đứng dậy.Bà nhẹ nhàng đắp chân, cúi đầu hôn lên trái An Diệc Diệp.“Xin lỗi con của mẹ, xin hãy tha thứ cho mẹ.Sau này sẽ không còn ai dám làm tổn thương con nữa.”Nói xong bà quay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.Thẩm Trình đã chờ sẵn bên ngoài.Nhìn thấy bà Nguyễn đi ra, anh ta chắp tay, cung kính khom eo.“Bà chủ, bà có mệnh lệnh gì không ạ?”Ánh mắt bà Nguyễn trở nên hờ hững, bà chậm rãi tiến về phía trước.“Khúc Chấn Sơ vẫn đang tìm à?”Thẩm Trình gật đầu.“Cậu ta huy động tất cả lực lượng trong tay tìm kiếm như điên bên bờ biển.”Cho dù người ngoài cuộc nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ lúc đó, trong lòng cũng thấy cảm động.Người đàn ông này có vẻ thật sự yêu cô An.Nhưng ánh mắt bà Nguyễn vẫn không hề dao động, ngược lại còn lãnh đạm hơn.“Cậu ta không hợp với Diệc Diệp.”Thẩm Trình nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thấp giọng đáp: “Ý bà là…”