Tác giả:

CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…

Chương 440

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 440“Ba ngày nữa Diệc Diệp sẽ xuất viện, tôi muốn ông khiến Khúc Chấn Sơ tưởng rằng An Diệc Diệp đã chết.”Bà Nguyễn vừa ói xong, Thẩm Trình đã kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào bà, nhanh chóng cúi xuống rồi cung kính gật đầu.“Vâng thưa bà.”Lúc này bà Nguyễn mới từ tốn nói tiếp: “Con gái tôi đã phải chịu rất nhiều khổ cực, tôi muốn con bé được sống trong cao quý hơn bất cứ ai trên thế giới này mỗi ngày.Con bé không nên bị người như Khúc Chấn Sơ liên luỵ. Cậu ta không xứng với con bé.”Đường đường là tổng giám đốc sáng lập tập đoàn M.I, một trong những người thừa kế của Khúc thị, có quyền quý và giàu có như trong mơ của vô số người.Cho dù Khúc Chấn Sơ kết hôn với công chúa cũng không bị yếu thế.Nhưng lúc này, bà Nguyễn lại nói anh không xứng với An Diệc Diệp.Trên đời này nếu ai có thể nói như thế, vậy chỉ có thể là nhà họ Nguyễn.Nhà họ Nguyễn cao quý không ai có thể trèo cao được.Cho dù người đó có là Khúc Chấn Sơ.Huống hồ thân phận của An Diệc Diệp còn không phải người nhà họ Nguyễn bình thường.Trong toà lâu đài cổ.Trong căn phòng tối, Khúc Chấn Sơ mở cửa đi vào phòng của An Diệc Diệp.Tất cả mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên như khi cô đi.Khúc Chấn Sơ đứng yên lặng trước cửa rất lâu mới bật công tắc trong phòng.“Tách” một tiếng, căn phòng đột nhiên bừng sáng.Anh nhấc chân bước vào, mỗi bước đi, tim anh như bị kim đâm vào thật mạnh.Ở nơi này, anh đã từng ôm An Diệc Diệp, hôn An Diệc Diệp.Nhưng anh cũng từng nhốt cô ở đây.Anh nhốt cô ở đây, không cho cô ra ngoài.Anh đẩy cô ngã xuống đất, lạnh lùng mắng mỏ.Mà lúc đó, An Diệc Diệp đang nghĩ gì?Khi cô ngồi ở đây, ghi lại lời hứa cả đời bằng bút ghi âm, trong lòng cô đã nghĩ gì?Khúc Chấn Sơ không dám nghĩ tiếp, cứ nghĩ thêm một chút là anh lại không kìm được nỗi đau trong lòng.Anh chưa bao giờ là người tốt, anh đối xử với An Diệc Diệp không tốt, anh đã làm tổn thương trái tim cô.Anh cho rằng mình làm vậy là tốt cho cô, để cô rời đi cuối cùng lại hại cô rơi xuống biển, không rõ tung tích.Cho dù An Diệc Diệp thật sự muốn rời xa anh, anh cũng chấp nhận.Nhưng ít nhất hãy cho anh biết cô vẫn an toàn.Ít nhất hãy để cho anh được nhìn thấy cô một lần.Khúc Chấn Sơ chầm chậm bước vào, ngồi xuống bàn làm việc.Trên bàn vẫn bày những dụng mà An Diệc Diệp dùng để sửa văn vật, lần đầu tiên cô sử dụng là để sửa vòng cổ cho anh.

CHƯƠNG 440

“Ba ngày nữa Diệc Diệp sẽ xuất viện, tôi muốn ông khiến Khúc Chấn Sơ tưởng rằng An Diệc Diệp đã chết.”

Bà Nguyễn vừa ói xong, Thẩm Trình đã kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào bà, nhanh chóng cúi xuống rồi cung kính gật đầu.

“Vâng thưa bà.”

Lúc này bà Nguyễn mới từ tốn nói tiếp: “Con gái tôi đã phải chịu rất nhiều khổ cực, tôi muốn con bé được sống trong cao quý hơn bất cứ ai trên thế giới này mỗi ngày.

Con bé không nên bị người như Khúc Chấn Sơ liên luỵ. Cậu ta không xứng với con bé.”

Đường đường là tổng giám đốc sáng lập tập đoàn M.I, một trong những người thừa kế của Khúc thị, có quyền quý và giàu có như trong mơ của vô số người.

Cho dù Khúc Chấn Sơ kết hôn với công chúa cũng không bị yếu thế.

Nhưng lúc này, bà Nguyễn lại nói anh không xứng với An Diệc Diệp.

Trên đời này nếu ai có thể nói như thế, vậy chỉ có thể là nhà họ Nguyễn.

Nhà họ Nguyễn cao quý không ai có thể trèo cao được.

Cho dù người đó có là Khúc Chấn Sơ.

Huống hồ thân phận của An Diệc Diệp còn không phải người nhà họ Nguyễn bình thường.

Trong toà lâu đài cổ.

Trong căn phòng tối, Khúc Chấn Sơ mở cửa đi vào phòng của An Diệc Diệp.

Tất cả mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên như khi cô đi.

Khúc Chấn Sơ đứng yên lặng trước cửa rất lâu mới bật công tắc trong phòng.

“Tách” một tiếng, căn phòng đột nhiên bừng sáng.

Anh nhấc chân bước vào, mỗi bước đi, tim anh như bị kim đâm vào thật mạnh.

Ở nơi này, anh đã từng ôm An Diệc Diệp, hôn An Diệc Diệp.

Nhưng anh cũng từng nhốt cô ở đây.

Anh nhốt cô ở đây, không cho cô ra ngoài.

Anh đẩy cô ngã xuống đất, lạnh lùng mắng mỏ.

Mà lúc đó, An Diệc Diệp đang nghĩ gì?

Khi cô ngồi ở đây, ghi lại lời hứa cả đời bằng bút ghi âm, trong lòng cô đã nghĩ gì?

Khúc Chấn Sơ không dám nghĩ tiếp, cứ nghĩ thêm một chút là anh lại không kìm được nỗi đau trong lòng.

Anh chưa bao giờ là người tốt, anh đối xử với An Diệc Diệp không tốt, anh đã làm tổn thương trái tim cô.

Anh cho rằng mình làm vậy là tốt cho cô, để cô rời đi cuối cùng lại hại cô rơi xuống biển, không rõ tung tích.

Cho dù An Diệc Diệp thật sự muốn rời xa anh, anh cũng chấp nhận.

Nhưng ít nhất hãy cho anh biết cô vẫn an toàn.

Ít nhất hãy để cho anh được nhìn thấy cô một lần.

Khúc Chấn Sơ chầm chậm bước vào, ngồi xuống bàn làm việc.

Trên bàn vẫn bày những dụng mà An Diệc Diệp dùng để sửa văn vật, lần đầu tiên cô sử dụng là để sửa vòng cổ cho anh.

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 440“Ba ngày nữa Diệc Diệp sẽ xuất viện, tôi muốn ông khiến Khúc Chấn Sơ tưởng rằng An Diệc Diệp đã chết.”Bà Nguyễn vừa ói xong, Thẩm Trình đã kinh ngạc ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào bà, nhanh chóng cúi xuống rồi cung kính gật đầu.“Vâng thưa bà.”Lúc này bà Nguyễn mới từ tốn nói tiếp: “Con gái tôi đã phải chịu rất nhiều khổ cực, tôi muốn con bé được sống trong cao quý hơn bất cứ ai trên thế giới này mỗi ngày.Con bé không nên bị người như Khúc Chấn Sơ liên luỵ. Cậu ta không xứng với con bé.”Đường đường là tổng giám đốc sáng lập tập đoàn M.I, một trong những người thừa kế của Khúc thị, có quyền quý và giàu có như trong mơ của vô số người.Cho dù Khúc Chấn Sơ kết hôn với công chúa cũng không bị yếu thế.Nhưng lúc này, bà Nguyễn lại nói anh không xứng với An Diệc Diệp.Trên đời này nếu ai có thể nói như thế, vậy chỉ có thể là nhà họ Nguyễn.Nhà họ Nguyễn cao quý không ai có thể trèo cao được.Cho dù người đó có là Khúc Chấn Sơ.Huống hồ thân phận của An Diệc Diệp còn không phải người nhà họ Nguyễn bình thường.Trong toà lâu đài cổ.Trong căn phòng tối, Khúc Chấn Sơ mở cửa đi vào phòng của An Diệc Diệp.Tất cả mọi thứ trong phòng vẫn còn nguyên như khi cô đi.Khúc Chấn Sơ đứng yên lặng trước cửa rất lâu mới bật công tắc trong phòng.“Tách” một tiếng, căn phòng đột nhiên bừng sáng.Anh nhấc chân bước vào, mỗi bước đi, tim anh như bị kim đâm vào thật mạnh.Ở nơi này, anh đã từng ôm An Diệc Diệp, hôn An Diệc Diệp.Nhưng anh cũng từng nhốt cô ở đây.Anh nhốt cô ở đây, không cho cô ra ngoài.Anh đẩy cô ngã xuống đất, lạnh lùng mắng mỏ.Mà lúc đó, An Diệc Diệp đang nghĩ gì?Khi cô ngồi ở đây, ghi lại lời hứa cả đời bằng bút ghi âm, trong lòng cô đã nghĩ gì?Khúc Chấn Sơ không dám nghĩ tiếp, cứ nghĩ thêm một chút là anh lại không kìm được nỗi đau trong lòng.Anh chưa bao giờ là người tốt, anh đối xử với An Diệc Diệp không tốt, anh đã làm tổn thương trái tim cô.Anh cho rằng mình làm vậy là tốt cho cô, để cô rời đi cuối cùng lại hại cô rơi xuống biển, không rõ tung tích.Cho dù An Diệc Diệp thật sự muốn rời xa anh, anh cũng chấp nhận.Nhưng ít nhất hãy cho anh biết cô vẫn an toàn.Ít nhất hãy để cho anh được nhìn thấy cô một lần.Khúc Chấn Sơ chầm chậm bước vào, ngồi xuống bàn làm việc.Trên bàn vẫn bày những dụng mà An Diệc Diệp dùng để sửa văn vật, lần đầu tiên cô sử dụng là để sửa vòng cổ cho anh.

Chương 440