Màn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ. Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. "Bảo bối, có nhớ anh không?" Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam d*m đ*ng. Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: "Có nhớ." Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: "Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?" Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: "Đáng ghét." "Hiện tại em đang mặc gì?" Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: "Không mặc gì."…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...