Chương 1 “Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu…
Chương 2197
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của TôiTác giả: Tử TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1 “Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu… Tần Minh Nguyệt cười thần bí, nói nhỏ: “Do anh ngốc quá, nên... tôi sẽ nói cho anh biết màu sắc là gì”. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt.Màu sắc... Thật lâu sau, Trương Minh Vũ bực bội nói: "Được rồi, cô mau nói cho tôi biết đi, làm tôi chờ mong quá”. Nói xong, anh chăm chú nhìn cô ta. Xung quanh toàn là cây cối, còn có thể có màu gì? Màu xanh lá? Trương Minh Vũ bĩu môi. Tần Minh Nguyệt nhướng mày, đôi mắt đẹp của cô ta sáng rực lên. Sau đó, Tần Minh Nguyệt cất bước đi tới. Hạ? Nét mặt Trương Minh Vũ cứng đờ. Cực kỳ khó hiểu. Cô ta muốn làm gì? Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt vô cùng bí ẩn, nhưng không hề có ý định dừng lại. Bước thẳng đến trước mặt Trương Minh Vũ. Chuyện này... Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ khó hiểu. Cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau. Dù sao... quá gần. Nhưng không đợi anh kịp di chuyển, bỗng nhiên cảm giác được bả vai mình bị ấn xuống. Tần Minh Nguyệt đặt tay lên vai ngăn không cho anh lùi lại. Nhìn kỹ lại thì... Lúc này, Trương Minh Vũ mới ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt thanh tú của Tần Minh Nguyệt chỉ cách mình không quá hai mươi ba mươi centimet. Ừng ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng. Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi vẽ lên một vòng cung quỷ dị. Lẳng lặng nhìn chằm chằm anh. Lúc bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại. Thật lâu sau, Trương Minh Vũ thật thà hỏi: “Rốt cuộc… cô muốn làm gì?” Tần Minh Nguyệt lại tiến gần thêm mấy bước. Cơ thể Trương Minh Vũ theo bản năng tiếp tục lùi về phía sau né tránh. Nhưng… căn bản không thể nhúc nhích được. Tay Tần Minh Nguyệt vẫn luôn dùng sức giữ cơ thể anh lại. Trương Minh Vũ hoàn toàn mơ hồ. Rất nhanh sau đó, đôi môi đỏ mọng của Tần Minh Nguyệt khẽ mở, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là bây giờ muốn biết cuối cùng anh có phải là đàn ông hay không”. Hả? Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn. Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Hay là… anh biết sở thích của tôi mà vẫn cố tình giả vờ?” Vấn đề này... Khóe miệng Trương Minh Vũ run lên dữ dội. Giả vờ? Một lúc sau, Trương Minh Vũ tức giận nói: “Biết sở thích của cô, cho nên tôi phải giả thành con gái ư?” “Vậy…cô thích con gái sao?” Logic này...
Tần Minh Nguyệt cười thần bí, nói nhỏ: “Do anh ngốc quá, nên... tôi sẽ nói cho anh biết màu sắc là gì”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Màu sắc...
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ bực bội nói: "Được rồi, cô mau nói cho tôi biết đi, làm tôi chờ mong quá”.
Nói xong, anh chăm chú nhìn cô ta.
Xung quanh toàn là cây cối, còn có thể có màu gì?
Màu xanh lá?
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, đôi mắt đẹp của cô ta sáng rực lên.
Sau đó, Tần Minh Nguyệt cất bước đi tới.
Hạ?
Nét mặt Trương Minh Vũ cứng đờ.
Cực kỳ khó hiểu.
Cô ta muốn làm gì?
Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt vô cùng bí ẩn, nhưng không hề có ý định dừng lại.
Bước thẳng đến trước mặt Trương Minh Vũ.
Chuyện này...
Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ khó hiểu.
Cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau.
Dù sao... quá gần.
Nhưng không đợi anh kịp di chuyển, bỗng nhiên cảm giác được bả vai mình bị ấn xuống.
Tần Minh Nguyệt đặt tay lên vai ngăn không cho anh lùi lại.
Nhìn kỹ lại thì...
Lúc này, Trương Minh Vũ mới ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt thanh tú của Tần Minh Nguyệt chỉ cách mình không quá hai mươi ba mươi centimet.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.
Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi vẽ lên một vòng cung quỷ dị.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm anh.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ thật thà hỏi: “Rốt cuộc… cô muốn làm gì?”
Tần Minh Nguyệt lại tiến gần thêm mấy bước.
Cơ thể Trương Minh Vũ theo bản năng tiếp tục lùi về phía sau né tránh.
Nhưng… căn bản không thể nhúc nhích được.
Tay Tần Minh Nguyệt vẫn luôn dùng sức giữ cơ thể anh lại.
Trương Minh Vũ hoàn toàn mơ hồ.
Rất nhanh sau đó, đôi môi đỏ mọng của Tần Minh Nguyệt khẽ mở, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là bây giờ muốn biết cuối cùng anh có phải là đàn ông hay không”.
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn.
Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Hay là… anh biết sở thích của tôi mà vẫn cố tình giả vờ?”
Vấn đề này...
Khóe miệng Trương Minh Vũ run lên dữ dội.
Giả vờ?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ tức giận nói: “Biết sở thích của cô, cho nên tôi phải giả thành con gái ư?”
“Vậy…cô thích con gái sao?”
Logic này...
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của TôiTác giả: Tử TôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1 “Choang!” Tiếng cốc nước rơi vỡ vang lên, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ. Trương Minh Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, cau mày hỏi: “Cô lại làm cái quái gì vậy?” Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. Dáng vẻ cao sang, nước da trắng mịn, sống mũi tinh xảo, mắt ngọc mày ngài. Mái tóc đen tuyền buông xoã xuống bả vai. Bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người cao gầy gợi cảm của cô, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặt Lâm Kiều Hân lạnh tanh, thờ ơ nói: “Đồ anh từng chạm vào khiến tôi thấy bẩn”. Chỉ một câu nói đã khiến Trương Minh Vũ nổi giận bừng bừng. “Chị gái của tôi ơi, tôi đang lau bàn mà! Tôi mới chỉ nhấc cái cốc lên một tí thôi!” “Chê tôi bẩn sao còn ăn cơm tôi nấu làm gì? Tại sao cô còn ngồi lên sofa tôi đã lau?” Trương Minh Vũ bất lực đáp, cảm thấy vô cùng oan ức. Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh giọng nói: “Đây là giá trị duy nhất của anh”. “Không thích thì cút!” Trương Minh Vũ suýt thì tức nổ phổi, toàn thân run lên vì giận dữ! Anh cắn răng, đấu… Tần Minh Nguyệt cười thần bí, nói nhỏ: “Do anh ngốc quá, nên... tôi sẽ nói cho anh biết màu sắc là gì”. Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt.Màu sắc... Thật lâu sau, Trương Minh Vũ bực bội nói: "Được rồi, cô mau nói cho tôi biết đi, làm tôi chờ mong quá”. Nói xong, anh chăm chú nhìn cô ta. Xung quanh toàn là cây cối, còn có thể có màu gì? Màu xanh lá? Trương Minh Vũ bĩu môi. Tần Minh Nguyệt nhướng mày, đôi mắt đẹp của cô ta sáng rực lên. Sau đó, Tần Minh Nguyệt cất bước đi tới. Hạ? Nét mặt Trương Minh Vũ cứng đờ. Cực kỳ khó hiểu. Cô ta muốn làm gì? Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt vô cùng bí ẩn, nhưng không hề có ý định dừng lại. Bước thẳng đến trước mặt Trương Minh Vũ. Chuyện này... Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ khó hiểu. Cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau. Dù sao... quá gần. Nhưng không đợi anh kịp di chuyển, bỗng nhiên cảm giác được bả vai mình bị ấn xuống. Tần Minh Nguyệt đặt tay lên vai ngăn không cho anh lùi lại. Nhìn kỹ lại thì... Lúc này, Trương Minh Vũ mới ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt thanh tú của Tần Minh Nguyệt chỉ cách mình không quá hai mươi ba mươi centimet. Ừng ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng. Khóe miệng Tần Minh Nguyệt chậm rãi vẽ lên một vòng cung quỷ dị. Lẳng lặng nhìn chằm chằm anh. Lúc bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại. Thật lâu sau, Trương Minh Vũ thật thà hỏi: “Rốt cuộc… cô muốn làm gì?” Tần Minh Nguyệt lại tiến gần thêm mấy bước. Cơ thể Trương Minh Vũ theo bản năng tiếp tục lùi về phía sau né tránh. Nhưng… căn bản không thể nhúc nhích được. Tay Tần Minh Nguyệt vẫn luôn dùng sức giữ cơ thể anh lại. Trương Minh Vũ hoàn toàn mơ hồ. Rất nhanh sau đó, đôi môi đỏ mọng của Tần Minh Nguyệt khẽ mở, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là bây giờ muốn biết cuối cùng anh có phải là đàn ông hay không”. Hả? Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn. Tần Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Hay là… anh biết sở thích của tôi mà vẫn cố tình giả vờ?” Vấn đề này... Khóe miệng Trương Minh Vũ run lên dữ dội. Giả vờ? Một lúc sau, Trương Minh Vũ tức giận nói: “Biết sở thích của cô, cho nên tôi phải giả thành con gái ư?” “Vậy…cô thích con gái sao?” Logic này...