" Đi đi, con của ta, đi đến nơi con thuộc về " Giọng nói trầm ấm có vẻ đặc biệt mệt mỏi nhưng cũng đong thật đầy ấm áp cùng yêu thương làm cô giật mình. Đã từng, đã từng có người yêu thương tôi như vậy. Ánh sáng lóa mắt khiến tầm nhìn cô mơ hồ đi nhanh chóng, trên tay, chiếc nhẫn cổ xưa tinh xảo cũng theo đó sáng lên, nhưng đáng tiếc Akari lại không thấy được. ////////// Akari cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như vừa trải qua một chuyến đi dài vậy, cô nhíu nhíu mày khẽ mở đôi tử mâu trong suốt. Đây... Đây là đâu? Trần nhà xa lạ, bộ bàn ghế bằng gỗ nhỏ này cô căn bản là chưa từng thấy qua. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Akari nghi hoặc, đồng tử cô hơi co lại khi nhìn vào bàn tay phải, trên đó là một chiếc nhẫn trong suốt rất đẹp. Nó vốn dĩ không phải như thế này, nó nên là một chiếc nhẫn đồng nhỏ không phải sao? Akari trầm tư trong chốc lát, từ nhỏ cô là cô nhi, sau khi được nhận nuôi lại xui xẻo gặp được một gia đình cặn bã, chỉ có người ông trên danh nghĩa là đối xử tốt với cô…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...