-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ…
Chương 11: Hoàng đế "lão đại"
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… Đứng bật dậy khụy nhanh gối xuống đất, Thiên Băng Di cung kính hành lễ:-Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng.Nhìn hành động đầy lễ phép sợ hãi kia mà Sở Giả Thần thoáng khó chịu.-Không cần đa lễ, cứ xem trẫm như vị bằng hữu của ngươi đi.-Thật sao?Ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, Thiên Băng Di trong mắt mang vài phần ý cười chờ mong câu trả lời.-Ừm!Gật nhẹ đầu khẳng định. Sở Giả Thần thật muốn nhìn khuôn mặt tươi cười của tên thái giám này. Nụ cười rất đẹp, vô cùng thuần khiết....Đúng như hắn nghĩ, Thiên Băng Di vừa đứng dậy phủi phủi đầu gối miệng cũng theo đó mà lẩm bẩm-Sao người không nói sớm một chút, đỡ tốn công ta quỳ a...Ngẩng đầu cười tươi như hoa được tưới, Thiên Băng Di một phút làm lây động con tim Sở Giả Thần."Khụ khụ" hai tiếng, Sở Giả Thần cố níu lại vẻ lạnh lùng thường có.-Khuya rồi sao ngươi không đi ngủ.-Ta không buồn ngủ...Đổi luôn từ "nô tài_hoàng thượng" sang cả "ta_người".... Tên thái giám hắc dịch...hỗn xược...Nhưng Sở Giả Thần nào biết, tâm trạng Thiên Băng Di hiện tại lại vô cùng vô cùng ăn năn. Thật muốn vả vạn lần cái miệng ưa nói xằng nói bậy này. Hắn là hoàng đế, hoàng đế Sở quốc a.... Có khi nào nàng chết mà nàng cũng không biết nguyên do không??? Đau thương quá đi.....Cũng bởi trờ tối nên cả hai đều không thấy được vẻ mặt nhau, thành ra, chuyện gì cũng không xảy ra.Như thấy không khí quá ngột ngạt mà Sở Giả Thần đành lên tiếng:-Ngươi cũng biết tỏ tình với nữ nhân sao?Điên, hắn điên rồi. Hết chuyện hỏi hay sao hắn lại đi hỏi cái câu ngu dốt này.. Hiện tại mà có cái lỗ nào hắn cũng tình nguyện chui a...-Đâu có. Chỉ là nhất thời xúc động, ra tay hành hiệp trượng nghĩa thôi.Thiên Băng Di vô sỉ tự kỉ, cấp bậc cực đại.Sở Giả Thần đen mặt,hay cho câu "nhất thời xúc động, ra tay hành hiệp trượng nghĩa"....-Là như thế nào nói??-Thì chỉ là vô ý nghĩ ra nên nói.-Nếu ngươi là cô gái được nhận bức thư thì ngươi sẽ làm sao?Nghĩ nghĩ rồi Thiên Băng Di trả lời bằng giọng nói kiên định:-Tùy người là người nào, tính cách, phong thái ra sao. Có hợp với chuẩn mực tiêu chuẩn không.....Khẽ nhướng mày, Sở Giả Thần nói-Hợp thì sao? Không hợp thì như thế nào?-Ừm.... Nếu hợp thì đồng ý, không thì viết thư trả lại.Sở Giả Thần hứng thú hiện đầy mặt. Trong hoàng cung này Hạ Quan Vũ là người duy nhất khiến hắn thích thú muốn trải nghiệm, nhưng so với nàng ấy thì tên thái giám Tiểu Sơ Tử này lại giống như một ngọn núi cao, có đẹp đẽ, có thuần khiết, có vui vẻ, có sự sống bao quanh...Khiến hắn muốn chinh phục và sống trong đó....
Đứng bật dậy khụy nhanh gối xuống đất, Thiên Băng Di cung kính hành lễ:
-Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng.
Nhìn hành động đầy lễ phép sợ hãi kia mà Sở Giả Thần thoáng khó chịu.
-Không cần đa lễ, cứ xem trẫm như vị bằng hữu của ngươi đi.
-Thật sao?
Ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, Thiên Băng Di trong mắt mang vài phần ý cười chờ mong câu trả lời.
-Ừm!
Gật nhẹ đầu khẳng định. Sở Giả Thần thật muốn nhìn khuôn mặt tươi cười của tên thái giám này. Nụ cười rất đẹp, vô cùng thuần khiết....
Đúng như hắn nghĩ, Thiên Băng Di vừa đứng dậy phủi phủi đầu gối miệng cũng theo đó mà lẩm bẩm
-Sao người không nói sớm một chút, đỡ tốn công ta quỳ a...
Ngẩng đầu cười tươi như hoa được tưới, Thiên Băng Di một phút làm lây động con tim Sở Giả Thần.
"Khụ khụ" hai tiếng, Sở Giả Thần cố níu lại vẻ lạnh lùng thường có.
-Khuya rồi sao ngươi không đi ngủ.
-Ta không buồn ngủ...
Đổi luôn từ "nô tài_hoàng thượng" sang cả "ta_người".... Tên thái giám hắc dịch...hỗn xược...
Nhưng Sở Giả Thần nào biết, tâm trạng Thiên Băng Di hiện tại lại vô cùng vô cùng ăn năn. Thật muốn vả vạn lần cái miệng ưa nói xằng nói bậy này. Hắn là hoàng đế, hoàng đế Sở quốc a.... Có khi nào nàng chết mà nàng cũng không biết nguyên do không??? Đau thương quá đi.....
Cũng bởi trờ tối nên cả hai đều không thấy được vẻ mặt nhau, thành ra, chuyện gì cũng không xảy ra.
Như thấy không khí quá ngột ngạt mà Sở Giả Thần đành lên tiếng:
-Ngươi cũng biết tỏ tình với nữ nhân sao?
Điên, hắn điên rồi. Hết chuyện hỏi hay sao hắn lại đi hỏi cái câu ngu dốt này.. Hiện tại mà có cái lỗ nào hắn cũng tình nguyện chui a...
-Đâu có. Chỉ là nhất thời xúc động, ra tay hành hiệp trượng nghĩa thôi.
Thiên Băng Di vô sỉ tự kỉ, cấp bậc cực đại.
Sở Giả Thần đen mặt,hay cho câu "nhất thời xúc động, ra tay hành hiệp trượng nghĩa"....
-Là như thế nào nói??
-Thì chỉ là vô ý nghĩ ra nên nói.
-Nếu ngươi là cô gái được nhận bức thư thì ngươi sẽ làm sao?
Nghĩ nghĩ rồi Thiên Băng Di trả lời bằng giọng nói kiên định:
-Tùy người là người nào, tính cách, phong thái ra sao. Có hợp với chuẩn mực tiêu chuẩn không.....
Khẽ nhướng mày, Sở Giả Thần nói
-Hợp thì sao? Không hợp thì như thế nào?
-Ừm.... Nếu hợp thì đồng ý, không thì viết thư trả lại.
Sở Giả Thần hứng thú hiện đầy mặt. Trong hoàng cung này Hạ Quan Vũ là người duy nhất khiến hắn thích thú muốn trải nghiệm, nhưng so với nàng ấy thì tên thái giám Tiểu Sơ Tử này lại giống như một ngọn núi cao, có đẹp đẽ, có thuần khiết, có vui vẻ, có sự sống bao quanh...Khiến hắn muốn chinh phục và sống trong đó....
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… Đứng bật dậy khụy nhanh gối xuống đất, Thiên Băng Di cung kính hành lễ:-Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng.Nhìn hành động đầy lễ phép sợ hãi kia mà Sở Giả Thần thoáng khó chịu.-Không cần đa lễ, cứ xem trẫm như vị bằng hữu của ngươi đi.-Thật sao?Ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, Thiên Băng Di trong mắt mang vài phần ý cười chờ mong câu trả lời.-Ừm!Gật nhẹ đầu khẳng định. Sở Giả Thần thật muốn nhìn khuôn mặt tươi cười của tên thái giám này. Nụ cười rất đẹp, vô cùng thuần khiết....Đúng như hắn nghĩ, Thiên Băng Di vừa đứng dậy phủi phủi đầu gối miệng cũng theo đó mà lẩm bẩm-Sao người không nói sớm một chút, đỡ tốn công ta quỳ a...Ngẩng đầu cười tươi như hoa được tưới, Thiên Băng Di một phút làm lây động con tim Sở Giả Thần."Khụ khụ" hai tiếng, Sở Giả Thần cố níu lại vẻ lạnh lùng thường có.-Khuya rồi sao ngươi không đi ngủ.-Ta không buồn ngủ...Đổi luôn từ "nô tài_hoàng thượng" sang cả "ta_người".... Tên thái giám hắc dịch...hỗn xược...Nhưng Sở Giả Thần nào biết, tâm trạng Thiên Băng Di hiện tại lại vô cùng vô cùng ăn năn. Thật muốn vả vạn lần cái miệng ưa nói xằng nói bậy này. Hắn là hoàng đế, hoàng đế Sở quốc a.... Có khi nào nàng chết mà nàng cũng không biết nguyên do không??? Đau thương quá đi.....Cũng bởi trờ tối nên cả hai đều không thấy được vẻ mặt nhau, thành ra, chuyện gì cũng không xảy ra.Như thấy không khí quá ngột ngạt mà Sở Giả Thần đành lên tiếng:-Ngươi cũng biết tỏ tình với nữ nhân sao?Điên, hắn điên rồi. Hết chuyện hỏi hay sao hắn lại đi hỏi cái câu ngu dốt này.. Hiện tại mà có cái lỗ nào hắn cũng tình nguyện chui a...-Đâu có. Chỉ là nhất thời xúc động, ra tay hành hiệp trượng nghĩa thôi.Thiên Băng Di vô sỉ tự kỉ, cấp bậc cực đại.Sở Giả Thần đen mặt,hay cho câu "nhất thời xúc động, ra tay hành hiệp trượng nghĩa"....-Là như thế nào nói??-Thì chỉ là vô ý nghĩ ra nên nói.-Nếu ngươi là cô gái được nhận bức thư thì ngươi sẽ làm sao?Nghĩ nghĩ rồi Thiên Băng Di trả lời bằng giọng nói kiên định:-Tùy người là người nào, tính cách, phong thái ra sao. Có hợp với chuẩn mực tiêu chuẩn không.....Khẽ nhướng mày, Sở Giả Thần nói-Hợp thì sao? Không hợp thì như thế nào?-Ừm.... Nếu hợp thì đồng ý, không thì viết thư trả lại.Sở Giả Thần hứng thú hiện đầy mặt. Trong hoàng cung này Hạ Quan Vũ là người duy nhất khiến hắn thích thú muốn trải nghiệm, nhưng so với nàng ấy thì tên thái giám Tiểu Sơ Tử này lại giống như một ngọn núi cao, có đẹp đẽ, có thuần khiết, có vui vẻ, có sự sống bao quanh...Khiến hắn muốn chinh phục và sống trong đó....