-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ…
Chương 12: "Đứa con tinh thần" của Tiểu Sơ Tử
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… -"Như thế nào trả lời" Sở Giả Thần nghiêng mắt hỏi."A.... Nếu là ta ta sẽ viết:Trên trời muôn vạn vì saoDưới đất đâu chỉ có người và taYêu ta thì kệ nhà ngươiTa không yêu lại làm gì được ta""Haha hahaha hahaha" Nhìn vẻ mặt tự đắc của Thiên Băng Di mà Sở Giả Thần cười lớn thành tiếng. Cái gì mà "yêu ta thì kệ nhà ngươi, ta không yêu lại làm gì được ta ". Tên này mà là nữ nhân thì không biết có ai dám cưới không...."Ngươi cười cái gì? Xin lỗi người nha, nếu ta là nữ nhân thì sẽ cả một tập đoàn người xin được diện kiến, có cả một hoàng cung nam nhân muốn lấy ta..." Thiên Băng Di hậm hực khiến cả khuôn mặt đỏ ửng. Nàng nói là thật nha, kiếp trước nàng tuy có hơi "thừa cân" nhưng cũng có bao nhiêu tên theo đuổi. Không nói kiếp này lại tuyệt trần như vậy, nói cả một hoàng cung cũng không quá..."Ngươi mà cũng muốn được gả? Một tên thái giám bị yêm?" Sở Giả Thần khó hiểu vừa cười vừa nói. Hôm nay vậy là hắn đã quên đi mệt mỏi trong người rồi.Nhìn gương mặt đang dần trở nên hồng hào tươi sáng của hắn mà Thiên Băng Di cười thầm trong lòng. Hắn cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Nghĩ là vậy nhưng vẻ mặt vẫn hậm hực tức giận nói: "Thái giám thì đã làm sao? Chúng tôi là những thái giám thân tuy tàn nhưng chí vẫn kiên, một con người mang hai vẻ đẹp, oai hùng cường trán của nam nhân, mĩ lệ thùy mị của nữ tử. Nghề nghiệp của chúng tôi là thiên hạ đệ nhất, là những chiến đấu cơ cường đại thần thánh. "Một tràn thao thao bất tuyệt, Thiên Băng Di tức giận đến đạp chân múa tay, còn Sở Giả Thần chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng.Cố nín cười thành tiếng, Sở Giả Thần đưa nắm tay lên miệng khẽ ho khang hai tiếng, nghiêng mắt nhìn nàng từ đầu tới cuối nói :"Ngươi chỗ nào khôi ngô cường trán? "
-"Như thế nào trả lời" Sở Giả Thần nghiêng mắt hỏi.
"A.... Nếu là ta ta sẽ viết:
Trên trời muôn vạn vì sao
Dưới đất đâu chỉ có người và ta
Yêu ta thì kệ nhà ngươi
Ta không yêu lại làm gì được ta"
"Haha hahaha hahaha" Nhìn vẻ mặt tự đắc của Thiên Băng Di mà Sở Giả Thần cười lớn thành tiếng. Cái gì mà "yêu ta thì kệ nhà ngươi, ta không yêu lại làm gì được ta ". Tên này mà là nữ nhân thì không biết có ai dám cưới không....
"Ngươi cười cái gì? Xin lỗi người nha, nếu ta là nữ nhân thì sẽ cả một tập đoàn người xin được diện kiến, có cả một hoàng cung nam nhân muốn lấy ta..." Thiên Băng Di hậm hực khiến cả khuôn mặt đỏ ửng. Nàng nói là thật nha, kiếp trước nàng tuy có hơi "thừa cân" nhưng cũng có bao nhiêu tên theo đuổi. Không nói kiếp này lại tuyệt trần như vậy, nói cả một hoàng cung cũng không quá...
"Ngươi mà cũng muốn được gả? Một tên thái giám bị yêm?" Sở Giả Thần khó hiểu vừa cười vừa nói. Hôm nay vậy là hắn đã quên đi mệt mỏi trong người rồi.
Nhìn gương mặt đang dần trở nên hồng hào tươi sáng của hắn mà Thiên Băng Di cười thầm trong lòng. Hắn cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Nghĩ là vậy nhưng vẻ mặt vẫn hậm hực tức giận nói: "Thái giám thì đã làm sao? Chúng tôi là những thái giám thân tuy tàn nhưng chí vẫn kiên, một con người mang hai vẻ đẹp, oai hùng cường trán của nam nhân, mĩ lệ thùy mị của nữ tử. Nghề nghiệp của chúng tôi là thiên hạ đệ nhất, là những chiến đấu cơ cường đại thần thánh. "
Một tràn thao thao bất tuyệt, Thiên Băng Di tức giận đến đạp chân múa tay, còn Sở Giả Thần chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng.
Cố nín cười thành tiếng, Sở Giả Thần đưa nắm tay lên miệng khẽ ho khang hai tiếng, nghiêng mắt nhìn nàng từ đầu tới cuối nói :"Ngươi chỗ nào khôi ngô cường trán? "
Chấp Niệm Tam SinhTác giả: Đoàn Nhã QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không-Thiên Băng Di con dậy ngay cho mẹ! -Mammy, Băng Di mệt mệt a... Hảo cầu một giấc ngủ ngon.. Cô bé khoảng mười bảy tuổi lê lết thân xác nặng nề trên chiếc giường doremon xinh xắn màu xanh uể oải đáp. -Con đã 75kg rồi. Dậy. Người mẹ đã quá chán nản với "thành tích giảm cân" của cô bé. Người ta càng làm càng giảm, nó càng tập càng béo tốt... Haizz. -Mammy, người đánh giá con người qua cân nặng? Người có phải quá khi dễ con rồi không? Băng Di phụng phịu khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Cô tuy có "hơi" mập, nhưng cô vẫn là thiên tài nha, không được khi dễ a!!! -Không được khi dễ? Vậy con đã làm được gì khiến mẹ "tôn sùng" con chưa? -Có a! Tám tuổi con học xong cấp trung học, mười hai con tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường ở Mỹ, mười năm con trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, mười sáu con giành được bằng xuất sắc y sĩ, mới hôm qua con lại đoạt giải đặc biệt trong "siêu đầu bếp" a! Mỗ nữ hất lên khuôn mặt tròn tròn mập mạp khí chất hiên ngang to vẻ "ta đây không sợ ai" trả lời mỗ… -"Như thế nào trả lời" Sở Giả Thần nghiêng mắt hỏi."A.... Nếu là ta ta sẽ viết:Trên trời muôn vạn vì saoDưới đất đâu chỉ có người và taYêu ta thì kệ nhà ngươiTa không yêu lại làm gì được ta""Haha hahaha hahaha" Nhìn vẻ mặt tự đắc của Thiên Băng Di mà Sở Giả Thần cười lớn thành tiếng. Cái gì mà "yêu ta thì kệ nhà ngươi, ta không yêu lại làm gì được ta ". Tên này mà là nữ nhân thì không biết có ai dám cưới không...."Ngươi cười cái gì? Xin lỗi người nha, nếu ta là nữ nhân thì sẽ cả một tập đoàn người xin được diện kiến, có cả một hoàng cung nam nhân muốn lấy ta..." Thiên Băng Di hậm hực khiến cả khuôn mặt đỏ ửng. Nàng nói là thật nha, kiếp trước nàng tuy có hơi "thừa cân" nhưng cũng có bao nhiêu tên theo đuổi. Không nói kiếp này lại tuyệt trần như vậy, nói cả một hoàng cung cũng không quá..."Ngươi mà cũng muốn được gả? Một tên thái giám bị yêm?" Sở Giả Thần khó hiểu vừa cười vừa nói. Hôm nay vậy là hắn đã quên đi mệt mỏi trong người rồi.Nhìn gương mặt đang dần trở nên hồng hào tươi sáng của hắn mà Thiên Băng Di cười thầm trong lòng. Hắn cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Nghĩ là vậy nhưng vẻ mặt vẫn hậm hực tức giận nói: "Thái giám thì đã làm sao? Chúng tôi là những thái giám thân tuy tàn nhưng chí vẫn kiên, một con người mang hai vẻ đẹp, oai hùng cường trán của nam nhân, mĩ lệ thùy mị của nữ tử. Nghề nghiệp của chúng tôi là thiên hạ đệ nhất, là những chiến đấu cơ cường đại thần thánh. "Một tràn thao thao bất tuyệt, Thiên Băng Di tức giận đến đạp chân múa tay, còn Sở Giả Thần chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng.Cố nín cười thành tiếng, Sở Giả Thần đưa nắm tay lên miệng khẽ ho khang hai tiếng, nghiêng mắt nhìn nàng từ đầu tới cuối nói :"Ngươi chỗ nào khôi ngô cường trán? "