Thẩm Yến nói với tôi, ngày mai tôi phải dọn ra khỏi ngôi nhà này. Tôi vẫn không tin được, anh lại tuyệt tình với tôi như vậy. Anh vẫn chưa về, tôi ngồi trong phòng khách chờ anh. Trước đây tuy rằng anh cũng có xã giao, nhưng đều sẽ về nhà đúng giờ, sẽ mang cho tôi thật nhiều thức ăn, chúng tôi ngồi cùng một chỗ xem ti vi ăn khuya, anh kể với tôi những chuyện vui vẻ anh gặp được lúc ở công ty, có lúc anh lại như một đứa trẻ, thích dựa vào người tôi làm nũng. Gần đây tôi thường xuyên nghĩ tới anh trước đây, sau đó sẽ so sánh với anh hiện tại, để rồi nhận lấy chỉ là một tiếng thở dài cùng nỗi thất vọng. Đêm nay Thẩm Yến vẫn chưa về, gần một giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của anh, anh bảo tôi nhanh chóng dọn ra ngoài. Hiện tại nhìn thấy anh tuyệt tình, kỳ thực tôi đã không tức giận nữa, không giống như lúc đầu, không tin được rồi giận dữ, chất vấn rồi ầm ĩ, lại còn khóc lóc. Tôi đã không muốn khóc nữa. Tôi ngồi trong phòng khách chờ anh, chờ cả đêm, sau lưng gần như hóa đá, cánh cửa kia…
Chương 9
Hắn Không XứngTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcThẩm Yến nói với tôi, ngày mai tôi phải dọn ra khỏi ngôi nhà này. Tôi vẫn không tin được, anh lại tuyệt tình với tôi như vậy. Anh vẫn chưa về, tôi ngồi trong phòng khách chờ anh. Trước đây tuy rằng anh cũng có xã giao, nhưng đều sẽ về nhà đúng giờ, sẽ mang cho tôi thật nhiều thức ăn, chúng tôi ngồi cùng một chỗ xem ti vi ăn khuya, anh kể với tôi những chuyện vui vẻ anh gặp được lúc ở công ty, có lúc anh lại như một đứa trẻ, thích dựa vào người tôi làm nũng. Gần đây tôi thường xuyên nghĩ tới anh trước đây, sau đó sẽ so sánh với anh hiện tại, để rồi nhận lấy chỉ là một tiếng thở dài cùng nỗi thất vọng. Đêm nay Thẩm Yến vẫn chưa về, gần một giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của anh, anh bảo tôi nhanh chóng dọn ra ngoài. Hiện tại nhìn thấy anh tuyệt tình, kỳ thực tôi đã không tức giận nữa, không giống như lúc đầu, không tin được rồi giận dữ, chất vấn rồi ầm ĩ, lại còn khóc lóc. Tôi đã không muốn khóc nữa. Tôi ngồi trong phòng khách chờ anh, chờ cả đêm, sau lưng gần như hóa đá, cánh cửa kia… Tôi tìm "làm sao quên đi một đoạn ký ức", nhận được đáp án, không yêu nữa thì sẽ quên.Vài ngày sau, Thẩm Yến đến phòng vẽ tranh tìm tôi. Anh đem theo hợp đồng, muốn tôi ký thỏa thuận.Tôi biết anh muốn mau chóng thoát khỏi tôi, tôi cũng không muốn làm khó anh thêm nữa. Tôi gần như không nhìn, ký tên mình xuống. Thẩm Yến đưa tôi một bản, anh nói, "Sau này cố vấn pháp luật của tôi sẽ tới bàn luận chi tiết hợp đồng với cậu."Tôi vứt hợp đồng sang một bên, xoay người, quẹt bừa bãi lên bức tranh đang vẽ, tôi nói: "Đi tìm Bowen đi."Tôi không nhìn anh, anh đứng sau lưng tôi, dường như dừng một chút, tôi nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của anh, một lát sau, anh nói, "Triệu Ôn Gia, tạm biệt."Vài tiếng bước chân, cửa khẽ mở ra rồi khép lại, tôi quay đầu lại nhìn, anh đi rồi.Tôi đặt thanh trét màu trên tay xuống, đi đến cửa, hành lang trống rỗng, không trông thấy anh nữa.
Tôi tìm "làm sao quên đi một đoạn ký ức", nhận được đáp án, không yêu nữa thì sẽ quên.
Vài ngày sau, Thẩm Yến đến phòng vẽ tranh tìm tôi. Anh đem theo hợp đồng, muốn tôi ký thỏa thuận.
Tôi biết anh muốn mau chóng thoát khỏi tôi, tôi cũng không muốn làm khó anh thêm nữa. Tôi gần như không nhìn, ký tên mình xuống. Thẩm Yến đưa tôi một bản, anh nói, "Sau này cố vấn pháp luật của tôi sẽ tới bàn luận chi tiết hợp đồng với cậu."
Tôi vứt hợp đồng sang một bên, xoay người, quẹt bừa bãi lên bức tranh đang vẽ, tôi nói: "Đi tìm Bowen đi."
Tôi không nhìn anh, anh đứng sau lưng tôi, dường như dừng một chút, tôi nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của anh, một lát sau, anh nói, "Triệu Ôn Gia, tạm biệt."
Vài tiếng bước chân, cửa khẽ mở ra rồi khép lại, tôi quay đầu lại nhìn, anh đi rồi.
Tôi đặt thanh trét màu trên tay xuống, đi đến cửa, hành lang trống rỗng, không trông thấy anh nữa.
Hắn Không XứngTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcThẩm Yến nói với tôi, ngày mai tôi phải dọn ra khỏi ngôi nhà này. Tôi vẫn không tin được, anh lại tuyệt tình với tôi như vậy. Anh vẫn chưa về, tôi ngồi trong phòng khách chờ anh. Trước đây tuy rằng anh cũng có xã giao, nhưng đều sẽ về nhà đúng giờ, sẽ mang cho tôi thật nhiều thức ăn, chúng tôi ngồi cùng một chỗ xem ti vi ăn khuya, anh kể với tôi những chuyện vui vẻ anh gặp được lúc ở công ty, có lúc anh lại như một đứa trẻ, thích dựa vào người tôi làm nũng. Gần đây tôi thường xuyên nghĩ tới anh trước đây, sau đó sẽ so sánh với anh hiện tại, để rồi nhận lấy chỉ là một tiếng thở dài cùng nỗi thất vọng. Đêm nay Thẩm Yến vẫn chưa về, gần một giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của anh, anh bảo tôi nhanh chóng dọn ra ngoài. Hiện tại nhìn thấy anh tuyệt tình, kỳ thực tôi đã không tức giận nữa, không giống như lúc đầu, không tin được rồi giận dữ, chất vấn rồi ầm ĩ, lại còn khóc lóc. Tôi đã không muốn khóc nữa. Tôi ngồi trong phòng khách chờ anh, chờ cả đêm, sau lưng gần như hóa đá, cánh cửa kia… Tôi tìm "làm sao quên đi một đoạn ký ức", nhận được đáp án, không yêu nữa thì sẽ quên.Vài ngày sau, Thẩm Yến đến phòng vẽ tranh tìm tôi. Anh đem theo hợp đồng, muốn tôi ký thỏa thuận.Tôi biết anh muốn mau chóng thoát khỏi tôi, tôi cũng không muốn làm khó anh thêm nữa. Tôi gần như không nhìn, ký tên mình xuống. Thẩm Yến đưa tôi một bản, anh nói, "Sau này cố vấn pháp luật của tôi sẽ tới bàn luận chi tiết hợp đồng với cậu."Tôi vứt hợp đồng sang một bên, xoay người, quẹt bừa bãi lên bức tranh đang vẽ, tôi nói: "Đi tìm Bowen đi."Tôi không nhìn anh, anh đứng sau lưng tôi, dường như dừng một chút, tôi nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của anh, một lát sau, anh nói, "Triệu Ôn Gia, tạm biệt."Vài tiếng bước chân, cửa khẽ mở ra rồi khép lại, tôi quay đầu lại nhìn, anh đi rồi.Tôi đặt thanh trét màu trên tay xuống, đi đến cửa, hành lang trống rỗng, không trông thấy anh nữa.