Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 12: Tên ngươi là gì?
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Vương Dạ Nguyệt nhanh chóng khống chế chiếc lá đó, khiến nó rơi xuống vô định. Ánh mắt nàng cẩn trọng, có đôi phần cao ngạo, ngông cuồng nhưng không khinh suấtHắn ta phát hiện ra nàng rồi!Năng lực này...Tên này cũng là dị nhân sao?Tên này quay sang nhìn Vương Dạ Nguyệt, đôi mắt hắn đầy kiêu ngạo, mê ly, cái nhìn như chiếu tướng được đối phương. Hắn bỗng nở một nụ cười quỷ quyệt, thật khiến kẻ khác lạnh sống lưngRốt cuộc... tên này là ai?Ta đã giành thời gian để tìm kiếm các dị nhân khác ở Sa La Cát nhưng không thấy, vừa đến đây thì bắt gặp một tên.Quả không sai!Đây chính là thánh địa của dị nhân như lời đồnVương Dạ Nguyệt cười nhạt, trong lòng nàng dấy lên một cảm giác thú vị, hồi hợp đến lạ, như muốn nhìn thấy năng lực của hắn"Ngươi không định xuống đây sao?"Cuối cùng tên đó cũng lên tiếngDạ Nguyệt cẩn trọng bay xuống, nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động, tiếp xuống mặt đất từ khoảng cảnh rất caoTướng mạo của người này thật không tồi, chỉ là không biết thực lực của hắn ra sao"Ngươi là ai?"Nụ cười hắn ngày càng đậm, cao ngạo hơn lúc trước. So với Mặc Ảnh, nụ cười này của hắn càng khó đoán hơn."Ta chỉ là một lưỡng khách qua đường"Câu nói này của hắn làm nàng hẳn có được một trạng cườiTrêu người à?Khả năng võ thuật của hắn chắc hẳn phải sánh tầm với nhiều vị cao thủ của Phong Liên Quốc!"Trông ngươi rất khả nghi!"- Vương Dạ Nguyệt liếc nhìn"So với một kẻ leo trên cây, nhìn trộm người khác tắm, ngươi nghĩ ai khả nghi hơn?"- Hắn vừa nói vừa bước đến, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như kim của Vương Dạ NguyệtTên này!Miệng lưỡi hắn thật không vừa!""Thật ngại quá, ta cũng chỉ là lưỡng khách, vô tình đi ngang qua đây, thấy mĩ nhân tắm liền không cầm lòng mà dừng chân đôi chút"HaMĩ nhân?Hắn như bị trêu ghẹo ngược lạiLần đầu có kẻ dám nói hắn như thếKhi nhìn thấy Vương Dạ Nguyệt dùng sức mạnh đánh tan toáng cướp, hắn đã cảm thấy có chút thú vị. Không ngờ lại gặp nàng ta ở đây trong một tình huống không gì đặc biệt hơn.Miệng lưỡi nàng ta giảo hoạt như hồ ly, thật khó lường!Sắc mặt hắn cũng thoải mái hơn"Tên ngươi là gì?"
Vương Dạ Nguyệt nhanh chóng khống chế chiếc lá đó, khiến nó rơi xuống vô định. Ánh mắt nàng cẩn trọng, có đôi phần cao ngạo, ngông cuồng nhưng không khinh suất
Hắn ta phát hiện ra nàng rồi!
Năng lực này...
Tên này cũng là dị nhân sao?
Tên này quay sang nhìn Vương Dạ Nguyệt, đôi mắt hắn đầy kiêu ngạo, mê ly, cái nhìn như chiếu tướng được đối phương. Hắn bỗng nở một nụ cười quỷ quyệt, thật khiến kẻ khác lạnh sống lưng
Rốt cuộc... tên này là ai?
Ta đã giành thời gian để tìm kiếm các dị nhân khác ở Sa La Cát nhưng không thấy, vừa đến đây thì bắt gặp một tên.
Quả không sai!
Đây chính là thánh địa của dị nhân như lời đồn
Vương Dạ Nguyệt cười nhạt, trong lòng nàng dấy lên một cảm giác thú vị, hồi hợp đến lạ, như muốn nhìn thấy năng lực của hắn
"Ngươi không định xuống đây sao?"
Cuối cùng tên đó cũng lên tiếng
Dạ Nguyệt cẩn trọng bay xuống, nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động, tiếp xuống mặt đất từ khoảng cảnh rất cao
Tướng mạo của người này thật không tồi, chỉ là không biết thực lực của hắn ra sao
"Ngươi là ai?"
Nụ cười hắn ngày càng đậm, cao ngạo hơn lúc trước. So với Mặc Ảnh, nụ cười này của hắn càng khó đoán hơn.
"Ta chỉ là một lưỡng khách qua đường"
Câu nói này của hắn làm nàng hẳn có được một trạng cười
Trêu người à?
Khả năng võ thuật của hắn chắc hẳn phải sánh tầm với nhiều vị cao thủ của Phong Liên Quốc!
"Trông ngươi rất khả nghi!"- Vương Dạ Nguyệt liếc nhìn
"So với một kẻ leo trên cây, nhìn trộm người khác tắm, ngươi nghĩ ai khả nghi hơn?"- Hắn vừa nói vừa bước đến, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như kim của Vương Dạ Nguyệt
Tên này!
Miệng lưỡi hắn thật không vừa!
"
"Thật ngại quá, ta cũng chỉ là lưỡng khách, vô tình đi ngang qua đây, thấy mĩ nhân tắm liền không cầm lòng mà dừng chân đôi chút"
Ha
Mĩ nhân?
Hắn như bị trêu ghẹo ngược lại
Lần đầu có kẻ dám nói hắn như thế
Khi nhìn thấy Vương Dạ Nguyệt dùng sức mạnh đánh tan toáng cướp, hắn đã cảm thấy có chút thú vị. Không ngờ lại gặp nàng ta ở đây trong một tình huống không gì đặc biệt hơn.
Miệng lưỡi nàng ta giảo hoạt như hồ ly, thật khó lường!
Sắc mặt hắn cũng thoải mái hơn
"Tên ngươi là gì?"
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Vương Dạ Nguyệt nhanh chóng khống chế chiếc lá đó, khiến nó rơi xuống vô định. Ánh mắt nàng cẩn trọng, có đôi phần cao ngạo, ngông cuồng nhưng không khinh suấtHắn ta phát hiện ra nàng rồi!Năng lực này...Tên này cũng là dị nhân sao?Tên này quay sang nhìn Vương Dạ Nguyệt, đôi mắt hắn đầy kiêu ngạo, mê ly, cái nhìn như chiếu tướng được đối phương. Hắn bỗng nở một nụ cười quỷ quyệt, thật khiến kẻ khác lạnh sống lưngRốt cuộc... tên này là ai?Ta đã giành thời gian để tìm kiếm các dị nhân khác ở Sa La Cát nhưng không thấy, vừa đến đây thì bắt gặp một tên.Quả không sai!Đây chính là thánh địa của dị nhân như lời đồnVương Dạ Nguyệt cười nhạt, trong lòng nàng dấy lên một cảm giác thú vị, hồi hợp đến lạ, như muốn nhìn thấy năng lực của hắn"Ngươi không định xuống đây sao?"Cuối cùng tên đó cũng lên tiếngDạ Nguyệt cẩn trọng bay xuống, nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động, tiếp xuống mặt đất từ khoảng cảnh rất caoTướng mạo của người này thật không tồi, chỉ là không biết thực lực của hắn ra sao"Ngươi là ai?"Nụ cười hắn ngày càng đậm, cao ngạo hơn lúc trước. So với Mặc Ảnh, nụ cười này của hắn càng khó đoán hơn."Ta chỉ là một lưỡng khách qua đường"Câu nói này của hắn làm nàng hẳn có được một trạng cườiTrêu người à?Khả năng võ thuật của hắn chắc hẳn phải sánh tầm với nhiều vị cao thủ của Phong Liên Quốc!"Trông ngươi rất khả nghi!"- Vương Dạ Nguyệt liếc nhìn"So với một kẻ leo trên cây, nhìn trộm người khác tắm, ngươi nghĩ ai khả nghi hơn?"- Hắn vừa nói vừa bước đến, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như kim của Vương Dạ NguyệtTên này!Miệng lưỡi hắn thật không vừa!""Thật ngại quá, ta cũng chỉ là lưỡng khách, vô tình đi ngang qua đây, thấy mĩ nhân tắm liền không cầm lòng mà dừng chân đôi chút"HaMĩ nhân?Hắn như bị trêu ghẹo ngược lạiLần đầu có kẻ dám nói hắn như thếKhi nhìn thấy Vương Dạ Nguyệt dùng sức mạnh đánh tan toáng cướp, hắn đã cảm thấy có chút thú vị. Không ngờ lại gặp nàng ta ở đây trong một tình huống không gì đặc biệt hơn.Miệng lưỡi nàng ta giảo hoạt như hồ ly, thật khó lường!Sắc mặt hắn cũng thoải mái hơn"Tên ngươi là gì?"