Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 13: Chuyện tốt của ta lại vì ngươi mà phá hỏng!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ""Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"Hắn vẫn bình thãn bước đếnTên lưu manhKhông biết nam nữ thọ thọ bất thân à?Vương Dạ Nguyệt khẽ cau mày, giọng nói âm trầm, quyền lực:" Nếu ngươi còn bước đến, đừng trách ta!"Hắn vờ như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên động tác, chậm rãi, nhẹ nhàng, như thách thức Vương Dạ Nguyệt xem nàng làm gì được hắn!Rõ ngông cuồng!Được lắmTa cũng đang muốn xem năng lực của ngươiĐừng trách ta!Đôi ngươi Vương Dạ Nguyệt có chút co lại, thần thái toát ra không tầm thường, khiến người khác phải ngoái nhìnHắn ta như bị cuống vào đôi mắt có chút ngạo nghễ ấy, sự kiên định và mạnh mẽ thật thu hút đối phươngBản thân hắn cũng phải cảm thánNữ nhân này thật sự rất xinh đẹpGương mặt đầy sự kiên nghị, quyết đoán, ngũ quan hài hòa, nổi bật ở đôi mắt to, tròn. Đôi mắt ấy khi mở ra, lãnh khốc như đại bàng, như đang bắt đầu tìm kiếm con mồi ở trên không trung. Vừa sắc xảo lại có chút kiêu kì, khinh người. Nước da trắng như tuyết,đôi môi hồng hào, căng mộng. Đúng là biết khiến hoa ghen, liễu hờn!Đôi mắt ấy tập trung vào khoảng không, lá cây xung quanh di chuyển đôi chút"Cạch"Cánh cửa được mở ra khiến nàng phải dừng động tác, ánh mắt ấy lại trở về như bình thường. Khi tập trung khai triển năng lực, ánh mắt nàng tựa hồ có chút sáng lên như viên minh châu lừng lẫy giữa khoảng rừng tối tâm, như muốn thâu tóm cả thiên hạ""Nguyệt? Ngươi đang làm gì ở đây?"Mạc Ảnh vừa nói chuyện với một vị lưỡng khách khác ,vừa từ biệt đi vào trongLà sư phụ!Thôi tiêu rồi!Phải chuồn lẹ trước khi sư phụ kịp đọc suy nghĩ của mình. Nàng nhanh chóng rời đi, có chút bối rối như đang làm việc ác vậy."Ta đi nhầm phòng!""Bộ dạng này của nàng có chút mắc cười, khiến ánh mắt trầm tĩnh của hắn lung lay"Thật vậy sao?"Tên đó vẫn giữ thái độ yêu nghiệt đó, nếu không có sư phụ, ta thề ta phải đánh chết hắn! Nàng quay người lại trừng hắn rồi rời đi.Đôi mắt Vương Dạ Nguyệt có chút đe dọa a!Mặc Ảnh cười thầm...

"

"Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Hắn vẫn bình thãn bước đến

Tên lưu manh

Không biết nam nữ thọ thọ bất thân à?

Vương Dạ Nguyệt khẽ cau mày, giọng nói âm trầm, quyền lực:" Nếu ngươi còn bước đến, đừng trách ta!"

Hắn vờ như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên động tác, chậm rãi, nhẹ nhàng, như thách thức Vương Dạ Nguyệt xem nàng làm gì được hắn!

Rõ ngông cuồng!

Được lắm

Ta cũng đang muốn xem năng lực của ngươi

Đừng trách ta!

Đôi ngươi Vương Dạ Nguyệt có chút co lại, thần thái toát ra không tầm thường, khiến người khác phải ngoái nhìn

Hắn ta như bị cuống vào đôi mắt có chút ngạo nghễ ấy, sự kiên định và mạnh mẽ thật thu hút đối phương

Bản thân hắn cũng phải cảm thán

Nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp

Gương mặt đầy sự kiên nghị, quyết đoán, ngũ quan hài hòa, nổi bật ở đôi mắt to, tròn. Đôi mắt ấy khi mở ra, lãnh khốc như đại bàng, như đang bắt đầu tìm kiếm con mồi ở trên không trung. Vừa sắc xảo lại có chút kiêu kì, khinh người. Nước da trắng như tuyết,đôi môi hồng hào, căng mộng. Đúng là biết khiến hoa ghen, liễu hờn!

Đôi mắt ấy tập trung vào khoảng không, lá cây xung quanh di chuyển đôi chút

"

Cạch

"

Cánh cửa được mở ra khiến nàng phải dừng động tác, ánh mắt ấy lại trở về như bình thường. Khi tập trung khai triển năng lực, ánh mắt nàng tựa hồ có chút sáng lên như viên minh châu lừng lẫy giữa khoảng rừng tối tâm, như muốn thâu tóm cả thiên hạ

"

"Nguyệt? Ngươi đang làm gì ở đây?"

Mạc Ảnh vừa nói chuyện với một vị lưỡng khách khác ,vừa từ biệt đi vào trong

Là sư phụ!

Thôi tiêu rồi!

Phải chuồn lẹ trước khi sư phụ kịp đọc suy nghĩ của mình. Nàng nhanh chóng rời đi, có chút bối rối như đang làm việc ác vậy.

"Ta đi nhầm phòng!"

"

Bộ dạng này của nàng có chút mắc cười, khiến ánh mắt trầm tĩnh của hắn lung lay

"Thật vậy sao?"

Tên đó vẫn giữ thái độ yêu nghiệt đó, nếu không có sư phụ, ta thề ta phải đánh chết hắn! Nàng quay người lại trừng hắn rồi rời đi.

Đôi mắt Vương Dạ Nguyệt có chút đe dọa a!

Mặc Ảnh cười thầm...

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ""Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"Hắn vẫn bình thãn bước đếnTên lưu manhKhông biết nam nữ thọ thọ bất thân à?Vương Dạ Nguyệt khẽ cau mày, giọng nói âm trầm, quyền lực:" Nếu ngươi còn bước đến, đừng trách ta!"Hắn vờ như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên động tác, chậm rãi, nhẹ nhàng, như thách thức Vương Dạ Nguyệt xem nàng làm gì được hắn!Rõ ngông cuồng!Được lắmTa cũng đang muốn xem năng lực của ngươiĐừng trách ta!Đôi ngươi Vương Dạ Nguyệt có chút co lại, thần thái toát ra không tầm thường, khiến người khác phải ngoái nhìnHắn ta như bị cuống vào đôi mắt có chút ngạo nghễ ấy, sự kiên định và mạnh mẽ thật thu hút đối phươngBản thân hắn cũng phải cảm thánNữ nhân này thật sự rất xinh đẹpGương mặt đầy sự kiên nghị, quyết đoán, ngũ quan hài hòa, nổi bật ở đôi mắt to, tròn. Đôi mắt ấy khi mở ra, lãnh khốc như đại bàng, như đang bắt đầu tìm kiếm con mồi ở trên không trung. Vừa sắc xảo lại có chút kiêu kì, khinh người. Nước da trắng như tuyết,đôi môi hồng hào, căng mộng. Đúng là biết khiến hoa ghen, liễu hờn!Đôi mắt ấy tập trung vào khoảng không, lá cây xung quanh di chuyển đôi chút"Cạch"Cánh cửa được mở ra khiến nàng phải dừng động tác, ánh mắt ấy lại trở về như bình thường. Khi tập trung khai triển năng lực, ánh mắt nàng tựa hồ có chút sáng lên như viên minh châu lừng lẫy giữa khoảng rừng tối tâm, như muốn thâu tóm cả thiên hạ""Nguyệt? Ngươi đang làm gì ở đây?"Mạc Ảnh vừa nói chuyện với một vị lưỡng khách khác ,vừa từ biệt đi vào trongLà sư phụ!Thôi tiêu rồi!Phải chuồn lẹ trước khi sư phụ kịp đọc suy nghĩ của mình. Nàng nhanh chóng rời đi, có chút bối rối như đang làm việc ác vậy."Ta đi nhầm phòng!""Bộ dạng này của nàng có chút mắc cười, khiến ánh mắt trầm tĩnh của hắn lung lay"Thật vậy sao?"Tên đó vẫn giữ thái độ yêu nghiệt đó, nếu không có sư phụ, ta thề ta phải đánh chết hắn! Nàng quay người lại trừng hắn rồi rời đi.Đôi mắt Vương Dạ Nguyệt có chút đe dọa a!Mặc Ảnh cười thầm...

Chương 13: Chuyện tốt của ta lại vì ngươi mà phá hỏng!