Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 40: Đổ dầu vào lửa
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Tại hạ Vương Dạ Nguyệt. Rất hân hạnh."Cô nương này....Tuy nguyên khí đã được giấu bớt, nhưng uy phong của cô ấy không thể xem nhẹ được...Khí thế toát ra từ con người này bễ nghễ trời đất, vừa lạnh nhạt mà vô tình.Trương Liêu Vũ cười cao hứng. Ai nói chuyện với hắn cũng thêm phần nịnh nọt, khen ngợi, lấy lòng hắn. Nhưng nhìn hai người này, họ vô cùng bình thãn. Riêng vị cô nương này lại kiệm lời đến lạ...Người mà Bạch Cố Vương bảo là tĩnh lặng như nước chắc là Mạc Ảnh các hạ.Còn vị cao ngạo, tung hoàng thiên hạ... chính là Vương Dạ Nguyệt cô nương đây?Ở gần hai người này, hắn lại càng muốn trò chuyện. Họ không vô vị như những tên quan lại lúc nãy!Tư Trúc thấy Vương Dạ Nguyệt nói chuyện không biết điều độ, cứ nghĩ Trương Liêu Vũ đại nhân sẽ tức giận, liền châm dầu thêm vào lửa"Dạ Nguyệt cô nương còn trẻ tuổi, ăn nói thiếu kính ngữ, còn hồ đồ, Trương Liêu Vũ đại nhân đừng để bụng."Tư Trúc cười hiền dịu nhìn Vương Dạ Nguyệt.Kinh tởm!Vừa đổ dầu vào ta, vừa lấy lòng Trương Liêu Vũ đại nhân. Một mủi tên trúng hai con nhạnTư Trúc phu nhân thật cao tay a...!"Thứ xuất thân thấp kém mà nghĩ mình là phượng hoàng, ngươi còn không mau xin lỗi Trương Liêu Vũ đại nhân."- Bùi Châu nhân cơ hội lên tiếng, nàng ta muốn trã đũa chuyện hồi sáng. Bàn tay ấy vẫn còn đauCó lẽ ta đã nhẹ tay rồi...Vương Dạ Nguyệt nhếch miệng cười."Ngươi là kẻ nào mà lại vô lễ với Dạ Nguyệt các hạ như vậy?"Trương Tâm Luyến thường ngày ít nói, nhưng khi thấy Dạ Nguyệt cô nương chịu bất bình liền lên tiếng.Trương Liêu Vũ và Trương Lục Thất đứng cạnh mà có chút ngạc nhiên. Trương Lục Thất cười nhạt. Dạ Nguyệt cô nương là khách quý của hoàng tộc, sau trận chiến với Kình Phong tướng quân, thanh danh của cô ta đã lan rộng đến Tần Chi Viên. Ai cũng muốn lôi kéo về làm đồng minh.Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới chọc giận nàng ta, kẻ ngu dốt thì mãi cũng chỉ có vậy!Trương Lục Thất liếc mắt nhìn đám nữ nhân đang khiếp sợ đằng kia mà khinh bỉ!"Ta....ta....."- Bùi Châu sợ hãi, bám lấy Tư Trúc phu nhân. Nàng ta cho rằng Trương Liêu Vũ đại nhân sẽ tức giận nên mới dám làm càn. Tại sao ai cũng nói đỡ cho nàng ta?Thật không công bằng!"Trương Tâm Luyến, ta và hắn đều không quen biết, lại nói đỡ cho ta...Người của Hồ Nhất Thiên đúng là trọng kẻ mạnh, bảo sao Huyền Chi Tử điện hạ lại mở lòng với chúng như vậy!"Có chuyện gì vậy?"-Hoàng thượng bước đến, nhìn thấy bầu không khí trầm xuống liền thắc mắc"Bẩm hoàng thượng, hai cô nương này không biết phép tắc, gây khó dễ, sỉ nhục Dạ Nguyệt các hạ, xin hoàng thượng giải quyết!"- Trương Liêu Vũ quyết trị chết bọn chúng.Huyền Chi Tử liếc nhìn qua dáng vẻ của Tư Trúc và Bùi Châu, hắn cũng hiểu ra sự việc. Thâm cung đấu đá là chuyện dễ thấy, xử phạt bọn họ thì lần sau họ cũng gây khó dễ cho Dạ Nguyệt. Chi bằng hỏi ý kiến của nàng ta thế nào!"Dạ Nguyệt các hạ, chuyện là như vậy sao?"Nếu xử lí hai ngươi ở đây thì mặt mũi của Kình Phong tướng quân để đâu?Ta đối với Kình Phong tướng quân cũng có phầnkính trọng, không muốn làm khó, khi khác ta xử lí chúng cũng chưa muộn
"Tại hạ Vương Dạ Nguyệt. Rất hân hạnh."
Cô nương này....
Tuy nguyên khí đã được giấu bớt, nhưng uy phong của cô ấy không thể xem nhẹ được...
Khí thế toát ra từ con người này bễ nghễ trời đất, vừa lạnh nhạt mà vô tình.
Trương Liêu Vũ cười cao hứng. Ai nói chuyện với hắn cũng thêm phần nịnh nọt, khen ngợi, lấy lòng hắn. Nhưng nhìn hai người này, họ vô cùng bình thãn. Riêng vị cô nương này lại kiệm lời đến lạ...
Người mà Bạch Cố Vương bảo là tĩnh lặng như nước chắc là Mạc Ảnh các hạ.
Còn vị cao ngạo, tung hoàng thiên hạ... chính là Vương Dạ Nguyệt cô nương đây?
Ở gần hai người này, hắn lại càng muốn trò chuyện. Họ không vô vị như những tên quan lại lúc nãy!
Tư Trúc thấy Vương Dạ Nguyệt nói chuyện không biết điều độ, cứ nghĩ Trương Liêu Vũ đại nhân sẽ tức giận, liền châm dầu thêm vào lửa
"Dạ Nguyệt cô nương còn trẻ tuổi, ăn nói thiếu kính ngữ, còn hồ đồ, Trương Liêu Vũ đại nhân đừng để bụng."
Tư Trúc cười hiền dịu nhìn Vương Dạ Nguyệt.
Kinh tởm!
Vừa đổ dầu vào ta, vừa lấy lòng Trương Liêu Vũ đại nhân. Một mủi tên trúng hai con nhạn
Tư Trúc phu nhân thật cao tay a...!
"Thứ xuất thân thấp kém mà nghĩ mình là phượng hoàng, ngươi còn không mau xin lỗi Trương Liêu Vũ đại nhân."- Bùi Châu nhân cơ hội lên tiếng, nàng ta muốn trã đũa chuyện hồi sáng. Bàn tay ấy vẫn còn đau
Có lẽ ta đã nhẹ tay rồi...
Vương Dạ Nguyệt nhếch miệng cười.
"Ngươi là kẻ nào mà lại vô lễ với Dạ Nguyệt các hạ như vậy?"
Trương Tâm Luyến thường ngày ít nói, nhưng khi thấy Dạ Nguyệt cô nương chịu bất bình liền lên tiếng.
Trương Liêu Vũ và Trương Lục Thất đứng cạnh mà có chút ngạc nhiên. Trương Lục Thất cười nhạt. Dạ Nguyệt cô nương là khách quý của hoàng tộc, sau trận chiến với Kình Phong tướng quân, thanh danh của cô ta đã lan rộng đến Tần Chi Viên. Ai cũng muốn lôi kéo về làm đồng minh.
Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới chọc giận nàng ta, kẻ ngu dốt thì mãi cũng chỉ có vậy!
Trương Lục Thất liếc mắt nhìn đám nữ nhân đang khiếp sợ đằng kia mà khinh bỉ!
"Ta....ta....."- Bùi Châu sợ hãi, bám lấy Tư Trúc phu nhân. Nàng ta cho rằng Trương Liêu Vũ đại nhân sẽ tức giận nên mới dám làm càn. Tại sao ai cũng nói đỡ cho nàng ta?
Thật không công bằng!
"
Trương Tâm Luyến, ta và hắn đều không quen biết, lại nói đỡ cho ta...
Người của Hồ Nhất Thiên đúng là trọng kẻ mạnh, bảo sao Huyền Chi Tử điện hạ lại mở lòng với chúng như vậy!
"Có chuyện gì vậy?"-Hoàng thượng bước đến, nhìn thấy bầu không khí trầm xuống liền thắc mắc
"Bẩm hoàng thượng, hai cô nương này không biết phép tắc, gây khó dễ, sỉ nhục Dạ Nguyệt các hạ, xin hoàng thượng giải quyết!"- Trương Liêu Vũ quyết trị chết bọn chúng.
Huyền Chi Tử liếc nhìn qua dáng vẻ của Tư Trúc và Bùi Châu, hắn cũng hiểu ra sự việc. Thâm cung đấu đá là chuyện dễ thấy, xử phạt bọn họ thì lần sau họ cũng gây khó dễ cho Dạ Nguyệt. Chi bằng hỏi ý kiến của nàng ta thế nào!
"Dạ Nguyệt các hạ, chuyện là như vậy sao?"
Nếu xử lí hai ngươi ở đây thì mặt mũi của Kình Phong tướng quân để đâu?
Ta đối với Kình Phong tướng quân cũng có phầnkính trọng, không muốn làm khó, khi khác ta xử lí chúng cũng chưa muộn
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Tại hạ Vương Dạ Nguyệt. Rất hân hạnh."Cô nương này....Tuy nguyên khí đã được giấu bớt, nhưng uy phong của cô ấy không thể xem nhẹ được...Khí thế toát ra từ con người này bễ nghễ trời đất, vừa lạnh nhạt mà vô tình.Trương Liêu Vũ cười cao hứng. Ai nói chuyện với hắn cũng thêm phần nịnh nọt, khen ngợi, lấy lòng hắn. Nhưng nhìn hai người này, họ vô cùng bình thãn. Riêng vị cô nương này lại kiệm lời đến lạ...Người mà Bạch Cố Vương bảo là tĩnh lặng như nước chắc là Mạc Ảnh các hạ.Còn vị cao ngạo, tung hoàng thiên hạ... chính là Vương Dạ Nguyệt cô nương đây?Ở gần hai người này, hắn lại càng muốn trò chuyện. Họ không vô vị như những tên quan lại lúc nãy!Tư Trúc thấy Vương Dạ Nguyệt nói chuyện không biết điều độ, cứ nghĩ Trương Liêu Vũ đại nhân sẽ tức giận, liền châm dầu thêm vào lửa"Dạ Nguyệt cô nương còn trẻ tuổi, ăn nói thiếu kính ngữ, còn hồ đồ, Trương Liêu Vũ đại nhân đừng để bụng."Tư Trúc cười hiền dịu nhìn Vương Dạ Nguyệt.Kinh tởm!Vừa đổ dầu vào ta, vừa lấy lòng Trương Liêu Vũ đại nhân. Một mủi tên trúng hai con nhạnTư Trúc phu nhân thật cao tay a...!"Thứ xuất thân thấp kém mà nghĩ mình là phượng hoàng, ngươi còn không mau xin lỗi Trương Liêu Vũ đại nhân."- Bùi Châu nhân cơ hội lên tiếng, nàng ta muốn trã đũa chuyện hồi sáng. Bàn tay ấy vẫn còn đauCó lẽ ta đã nhẹ tay rồi...Vương Dạ Nguyệt nhếch miệng cười."Ngươi là kẻ nào mà lại vô lễ với Dạ Nguyệt các hạ như vậy?"Trương Tâm Luyến thường ngày ít nói, nhưng khi thấy Dạ Nguyệt cô nương chịu bất bình liền lên tiếng.Trương Liêu Vũ và Trương Lục Thất đứng cạnh mà có chút ngạc nhiên. Trương Lục Thất cười nhạt. Dạ Nguyệt cô nương là khách quý của hoàng tộc, sau trận chiến với Kình Phong tướng quân, thanh danh của cô ta đã lan rộng đến Tần Chi Viên. Ai cũng muốn lôi kéo về làm đồng minh.Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới chọc giận nàng ta, kẻ ngu dốt thì mãi cũng chỉ có vậy!Trương Lục Thất liếc mắt nhìn đám nữ nhân đang khiếp sợ đằng kia mà khinh bỉ!"Ta....ta....."- Bùi Châu sợ hãi, bám lấy Tư Trúc phu nhân. Nàng ta cho rằng Trương Liêu Vũ đại nhân sẽ tức giận nên mới dám làm càn. Tại sao ai cũng nói đỡ cho nàng ta?Thật không công bằng!"Trương Tâm Luyến, ta và hắn đều không quen biết, lại nói đỡ cho ta...Người của Hồ Nhất Thiên đúng là trọng kẻ mạnh, bảo sao Huyền Chi Tử điện hạ lại mở lòng với chúng như vậy!"Có chuyện gì vậy?"-Hoàng thượng bước đến, nhìn thấy bầu không khí trầm xuống liền thắc mắc"Bẩm hoàng thượng, hai cô nương này không biết phép tắc, gây khó dễ, sỉ nhục Dạ Nguyệt các hạ, xin hoàng thượng giải quyết!"- Trương Liêu Vũ quyết trị chết bọn chúng.Huyền Chi Tử liếc nhìn qua dáng vẻ của Tư Trúc và Bùi Châu, hắn cũng hiểu ra sự việc. Thâm cung đấu đá là chuyện dễ thấy, xử phạt bọn họ thì lần sau họ cũng gây khó dễ cho Dạ Nguyệt. Chi bằng hỏi ý kiến của nàng ta thế nào!"Dạ Nguyệt các hạ, chuyện là như vậy sao?"Nếu xử lí hai ngươi ở đây thì mặt mũi của Kình Phong tướng quân để đâu?Ta đối với Kình Phong tướng quân cũng có phầnkính trọng, không muốn làm khó, khi khác ta xử lí chúng cũng chưa muộn