Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 41: Phụ nữ thông minh như trà, phụ nữ đẹp như rượu!
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Thần không sao, chỉ là lời lẽ của thần không hay, Bùi Châu cô nương chỉ có ý nhắc nhở."Trương Tâm Luyến bị lời nói của nàng làm cho ngạc nhiên.Rõ ràng bọn họ sỉ nhục nàng ta như vậy...Hắn khẽ nói nhỏ với Vương Dạ Nguyệt :" Ngươi...làm như vậy được sao?"Cậu ta lo lắng cho người khác giống như một đứa trẻ vậyDạ Nguyệt mỉm cười, gật đầu.Thật hết cách!Đẹp thật...Bạch Cố Vương cảm thán, một nụ cười làm chao đảo lòng người, vừa có chút ma mị, vừa quyến rũ. Người ta bảo phụ nữ thông minh như trà, phụ nữ đẹp như rượu. Hai thức uống này kết hợp với nhau thì thật không hay, nhưng phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp lại rất cuốn hút a...!"Dạ Nguyệt cô nương có việc gì cứ nói thẳng, không cần sợ mất lòng!"Bạch Cố Vương bước đến gần Dạ Nguyệt, lên tiếng bên vựcKẻ duy nhất ta cần cảnh giác chỉ có ngươi...Ngươi ở ngoài chắc cũng xem được kịch hay!Đến cả Bạch Cố Vương đại nhân cũng lên tiếng thay cho Vương Dạ Nguyệt các hạ, hoàng thượng và Trương Liêu Vũ cũng bảo vệ cô ta, nếu không mau lấy lòng ả thì chuyện năm xưa mà phơi bày, ta khó thoát án tử. Dạ Nguyệt không ra tay thì cũng có người đứng ra giúp đỡ"Bạch Cố Vương đại nhân nói rất đúng, lúc trưa, ta có nghe tin rằng Tư Trúc phu nhân dẫn người đến phá đám Dạ Nguyệt các hạ, nếu cô nương cứ nhún nhường thì họ sẽ càng làm càn."Trịnh Hỏa Điều lên tiếng, theo sau hắn là Lư Văn Sâm cũng tán thànhKẻ làm càng sau lưng ta không phải là các ngươi hay sao?Lại còn dám ở đây giả đò bênh vực ta!"Có chuyện đó nữa sao?"Hoàng thượng tức giận, thể hiện rõ vẻ mặt không vui:" Kình Phong tướng quân, khanh giải thích việc này thế nào?"Kình Phong cũng bất bình, đó giờ hắn đã quá nuông chiều con cái, hắn thấy có lỗi liền nhận, thẳng thắn không vòng vo"Hoàng thượng bớt giận, là hạ thần dạy dỗ con cái không nghiêm! Xin hoàng thượng trách phạt."Kình Phong quay qua nhìn Bùi Châu, Tư Trúc phu nhân,có chút thất vọngNếu ta có con gái như Dạ Nguyệt cô nương thì tốt biết mấy!"Phu quân..."- Tư Trúc hối hận, ánh mắt ươn ướt nhìn Kình Phong, tỏ vẻ thương hại."Khanh mau đứng dậy đi.""Hai ngươi phải ở trong Biệt Cung một tháng, không được đi ra ngoài, ăn năng hối lỗi!"Lan Anh thở phào, nếu lúc nãy cô cũng hùa theo thì người ngồi khóc lúc này sẽ là cô rồi!Trương Dương không muốn phát sinh thêm chuyện, làm mất vui hoàng thượng, hắn khéo léo hạ nhiệt bầu không khí"Bẩm hoàng thượng, chúng ta nên tiếp tục buổi tiệc, đừng để vài chuyện nhỏ làm mất vui."Yên Nhi cười nói, khoác tay hoàng huynh :" Đúng đấy hoàng huynh! Tiếp tục thôi!"Cung yến cứ thế tiếp tục diễn ra, Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh quay lại chỗ ngồi của mình.Đồ ăn lần lượt được cung nữ bưng raĐều là sơn hào hải vị, những thứ quý hiếm trên đờiTrông thật hấp dẫn a...!Không khéo ta lại lên cân mất...
"Thần không sao, chỉ là lời lẽ của thần không hay, Bùi Châu cô nương chỉ có ý nhắc nhở."
Trương Tâm Luyến bị lời nói của nàng làm cho ngạc nhiên.
Rõ ràng bọn họ sỉ nhục nàng ta như vậy...
Hắn khẽ nói nhỏ với Vương Dạ Nguyệt :" Ngươi...làm như vậy được sao?"
Cậu ta lo lắng cho người khác giống như một đứa trẻ vậy
Dạ Nguyệt mỉm cười, gật đầu.
Thật hết cách!
Đẹp thật...
Bạch Cố Vương cảm thán, một nụ cười làm chao đảo lòng người, vừa có chút ma mị, vừa quyến rũ. Người ta bảo phụ nữ thông minh như trà, phụ nữ đẹp như rượu. Hai thức uống này kết hợp với nhau thì thật không hay, nhưng phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp lại rất cuốn hút a...!
"Dạ Nguyệt cô nương có việc gì cứ nói thẳng, không cần sợ mất lòng!"
Bạch Cố Vương bước đến gần Dạ Nguyệt, lên tiếng bên vực
Kẻ duy nhất ta cần cảnh giác chỉ có ngươi...
Ngươi ở ngoài chắc cũng xem được kịch hay!
Đến cả Bạch Cố Vương đại nhân cũng lên tiếng thay cho Vương Dạ Nguyệt các hạ, hoàng thượng và Trương Liêu Vũ cũng bảo vệ cô ta, nếu không mau lấy lòng ả thì chuyện năm xưa mà phơi bày, ta khó thoát án tử. Dạ Nguyệt không ra tay thì cũng có người đứng ra giúp đỡ
"Bạch Cố Vương đại nhân nói rất đúng, lúc trưa, ta có nghe tin rằng Tư Trúc phu nhân dẫn người đến phá đám Dạ Nguyệt các hạ, nếu cô nương cứ nhún nhường thì họ sẽ càng làm càn."
Trịnh Hỏa Điều lên tiếng, theo sau hắn là Lư Văn Sâm cũng tán thành
Kẻ làm càng sau lưng ta không phải là các ngươi hay sao?
Lại còn dám ở đây giả đò bênh vực ta!
"Có chuyện đó nữa sao?"
Hoàng thượng tức giận, thể hiện rõ vẻ mặt không vui:" Kình Phong tướng quân, khanh giải thích việc này thế nào?"
Kình Phong cũng bất bình, đó giờ hắn đã quá nuông chiều con cái, hắn thấy có lỗi liền nhận, thẳng thắn không vòng vo
"Hoàng thượng bớt giận, là hạ thần dạy dỗ con cái không nghiêm! Xin hoàng thượng trách phạt."
Kình Phong quay qua nhìn Bùi Châu, Tư Trúc phu nhân,có chút thất vọng
Nếu ta có con gái như Dạ Nguyệt cô nương thì tốt biết mấy!
"Phu quân..."- Tư Trúc hối hận, ánh mắt ươn ướt nhìn Kình Phong, tỏ vẻ thương hại.
"Khanh mau đứng dậy đi."
"Hai ngươi phải ở trong Biệt Cung một tháng, không được đi ra ngoài, ăn năng hối lỗi!"
Lan Anh thở phào, nếu lúc nãy cô cũng hùa theo thì người ngồi khóc lúc này sẽ là cô rồi!
Trương Dương không muốn phát sinh thêm chuyện, làm mất vui hoàng thượng, hắn khéo léo hạ nhiệt bầu không khí
"Bẩm hoàng thượng, chúng ta nên tiếp tục buổi tiệc, đừng để vài chuyện nhỏ làm mất vui."
Yên Nhi cười nói, khoác tay hoàng huynh :" Đúng đấy hoàng huynh! Tiếp tục thôi!"
Cung yến cứ thế tiếp tục diễn ra, Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh quay lại chỗ ngồi của mình.
Đồ ăn lần lượt được cung nữ bưng ra
Đều là sơn hào hải vị, những thứ quý hiếm trên đời
Trông thật hấp dẫn a...!
Không khéo ta lại lên cân mất...
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Thần không sao, chỉ là lời lẽ của thần không hay, Bùi Châu cô nương chỉ có ý nhắc nhở."Trương Tâm Luyến bị lời nói của nàng làm cho ngạc nhiên.Rõ ràng bọn họ sỉ nhục nàng ta như vậy...Hắn khẽ nói nhỏ với Vương Dạ Nguyệt :" Ngươi...làm như vậy được sao?"Cậu ta lo lắng cho người khác giống như một đứa trẻ vậyDạ Nguyệt mỉm cười, gật đầu.Thật hết cách!Đẹp thật...Bạch Cố Vương cảm thán, một nụ cười làm chao đảo lòng người, vừa có chút ma mị, vừa quyến rũ. Người ta bảo phụ nữ thông minh như trà, phụ nữ đẹp như rượu. Hai thức uống này kết hợp với nhau thì thật không hay, nhưng phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp lại rất cuốn hút a...!"Dạ Nguyệt cô nương có việc gì cứ nói thẳng, không cần sợ mất lòng!"Bạch Cố Vương bước đến gần Dạ Nguyệt, lên tiếng bên vựcKẻ duy nhất ta cần cảnh giác chỉ có ngươi...Ngươi ở ngoài chắc cũng xem được kịch hay!Đến cả Bạch Cố Vương đại nhân cũng lên tiếng thay cho Vương Dạ Nguyệt các hạ, hoàng thượng và Trương Liêu Vũ cũng bảo vệ cô ta, nếu không mau lấy lòng ả thì chuyện năm xưa mà phơi bày, ta khó thoát án tử. Dạ Nguyệt không ra tay thì cũng có người đứng ra giúp đỡ"Bạch Cố Vương đại nhân nói rất đúng, lúc trưa, ta có nghe tin rằng Tư Trúc phu nhân dẫn người đến phá đám Dạ Nguyệt các hạ, nếu cô nương cứ nhún nhường thì họ sẽ càng làm càn."Trịnh Hỏa Điều lên tiếng, theo sau hắn là Lư Văn Sâm cũng tán thànhKẻ làm càng sau lưng ta không phải là các ngươi hay sao?Lại còn dám ở đây giả đò bênh vực ta!"Có chuyện đó nữa sao?"Hoàng thượng tức giận, thể hiện rõ vẻ mặt không vui:" Kình Phong tướng quân, khanh giải thích việc này thế nào?"Kình Phong cũng bất bình, đó giờ hắn đã quá nuông chiều con cái, hắn thấy có lỗi liền nhận, thẳng thắn không vòng vo"Hoàng thượng bớt giận, là hạ thần dạy dỗ con cái không nghiêm! Xin hoàng thượng trách phạt."Kình Phong quay qua nhìn Bùi Châu, Tư Trúc phu nhân,có chút thất vọngNếu ta có con gái như Dạ Nguyệt cô nương thì tốt biết mấy!"Phu quân..."- Tư Trúc hối hận, ánh mắt ươn ướt nhìn Kình Phong, tỏ vẻ thương hại."Khanh mau đứng dậy đi.""Hai ngươi phải ở trong Biệt Cung một tháng, không được đi ra ngoài, ăn năng hối lỗi!"Lan Anh thở phào, nếu lúc nãy cô cũng hùa theo thì người ngồi khóc lúc này sẽ là cô rồi!Trương Dương không muốn phát sinh thêm chuyện, làm mất vui hoàng thượng, hắn khéo léo hạ nhiệt bầu không khí"Bẩm hoàng thượng, chúng ta nên tiếp tục buổi tiệc, đừng để vài chuyện nhỏ làm mất vui."Yên Nhi cười nói, khoác tay hoàng huynh :" Đúng đấy hoàng huynh! Tiếp tục thôi!"Cung yến cứ thế tiếp tục diễn ra, Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh quay lại chỗ ngồi của mình.Đồ ăn lần lượt được cung nữ bưng raĐều là sơn hào hải vị, những thứ quý hiếm trên đờiTrông thật hấp dẫn a...!Không khéo ta lại lên cân mất...