Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 51: Quả báo nhãn tiền!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Theo nàng biết, một ngày hoàng thượng phải kiểm duyệt biết bao nhiêu văn bản, phải xét bao nhiêu chuyện. Có khi phải thức thâu cả đêm..."Không sao, có quan cận thần thay ta giải quyết rồi. Chỉ những vấn đề lớn mới cần ta giải quyết thôi. Nhân dân ở Tần Chi Viên cũng ấm no, không nhiều việc như ở Sa La Cát đâu!"- Huyền Chi Tử khinh rẻ cả bọn Hoàng Thất đóHắn đêm qua trong cung yến cũng có nói chuyện với Trương Dương đại nhân và người trong gia tộc Hồ Nhất Thiên về việc lật đổ Hoàng Thất. Bọn họ đã thống nhất rằng, đợi mật báo từ phía Sa La Cát, sẽ tấn công ngay lập tức. Có thể trong tháng tới sẽ diễn ra trận đánh khốc liệt. Nhưng điều đáng quan tâm là kế sách để giúp thiệt hại về phía người dân giảm đi. Nếu chiến tranh được phát động, người chịu khổ chỉ là nhân dân!"Huyền huynh, ta có thể nhờ huynh giúp ta điều tra về việc này được không?"" Muội cứ nói!"Đó là về...."Cái chết của người trong gia đình ta!"- Ánh mắt nàng sắc lạnh, có chút đau thương...Bầu không khí có chút trầm xuống, nụ cười của Huyền Chi Tử cũng khựng lại. Lúc trước hắn cũng muốn hỏi Mặc Ảnh về gia đình của nàng nhưng chưa có dịp, không ngờ rằng....Nguyệt Nhi..."Nó có liên quan đến hai viên quan là Trịnh Hỏa Điều và Lư Văn Sâm!"- Vương Dạ Nguyệt siết chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, đôi mắt nàng thoáng nét bi thương, dần trở nên ảm đạm.Huyền Chi Tử nghe thấy thế mà trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hai người bọn họ đã đóng góp công lao rất lớn đối với Tần Chi Viên. Hắn cũng từng nghe qua nhiều tiếng xấu của hai vị quan này...nhưng chưa lần nào nghĩ đó là sự thật!" Muội cứ kể hết sự tình cho ta! Ta nhất định sẽ xử thật nghiêm minh!"Ha..Xử lí chúng...Chỉ cần ta muốn, một khắc đã có thể báo được thù!Điều ta muốn là đưa sự thật ra ánh sáng...Muốn người dân thấy được bộ mặt xấu xa của bọn chúng...Vương Dạ Nguyệt thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Huyền Chi Tử nghe. Từ cái chết bi thương do bị đổ oan ở Sa La Cát, sự thức tỉnh năng lực, cơ duyên được Mặc Ảnh cứu ra từ cõi chết đến lúc nàng nghe trộm được âm mưu lúc trước của bọn khốn đó trên mái ngói...Mọi chuyện diễn ra như cơn ác mộng vậy..."Ban đầu khi biết được, ta đã muốn một tay lấy mạng chúng, báo thù cho gia đình ta..."Nhưng..." Nếu bọn khốn đó chết đi thì ai rửa oan cho cha mẹ ta? Ta có chết cũng phải đưa sự thật ra ánh sáng!"- Vương Dạ Nguyệt kiên định.Quả báo nhãn tiền...Mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó!" Rất may là muội đã không gϊếŧ bọn chúng!"- Huyền Chi Tử mỉm cười, phong thái của hắn bình tĩnh đến mức khác thường, có chút giống với sư phụ nàng.Trong người hắn dấy lên cả một ngọn lửa bừng, tên khốn bọn chúng gϊếŧ người, giá họa cho kẻ khác chỉ vì lí do nhảm nhí đó sao? Trời đất không cần dung túng cho kẻ khốn độc ác các ngươi!"Hắn ta đang tức giận đấy!"- Mặc Ảnh ân cần.Huynh đệ bao nhiêu năm, chỉ có tính cách này củaHuyền Chi Tử là giống hắn. Lúc tức giận thì bình tĩnh đến đáng sợ, ra tay thầnkhông biết, quỷ không hay mới là tác phong của hắn!

Theo nàng biết, một ngày hoàng thượng phải kiểm duyệt biết bao nhiêu văn bản, phải xét bao nhiêu chuyện. Có khi phải thức thâu cả đêm...

"Không sao, có quan cận thần thay ta giải quyết rồi. Chỉ những vấn đề lớn mới cần ta giải quyết thôi. Nhân dân ở Tần Chi Viên cũng ấm no, không nhiều việc như ở Sa La Cát đâu!"- Huyền Chi Tử khinh rẻ cả bọn Hoàng Thất đó

Hắn đêm qua trong cung yến cũng có nói chuyện với Trương Dương đại nhân và người trong gia tộc Hồ Nhất Thiên về việc lật đổ Hoàng Thất. Bọn họ đã thống nhất rằng, đợi mật báo từ phía Sa La Cát, sẽ tấn công ngay lập tức. Có thể trong tháng tới sẽ diễn ra trận đánh khốc liệt. Nhưng điều đáng quan tâm là kế sách để giúp thiệt hại về phía người dân giảm đi. Nếu chiến tranh được phát động, người chịu khổ chỉ là nhân dân!

"Huyền huynh, ta có thể nhờ huynh giúp ta điều tra về việc này được không?"

" Muội cứ nói!"

Đó là về....

"Cái chết của người trong gia đình ta!"- Ánh mắt nàng sắc lạnh, có chút đau thương...

Bầu không khí có chút trầm xuống, nụ cười của Huyền Chi Tử cũng khựng lại. Lúc trước hắn cũng muốn hỏi Mặc Ảnh về gia đình của nàng nhưng chưa có dịp, không ngờ rằng....

Nguyệt Nhi...

"Nó có liên quan đến hai viên quan là Trịnh Hỏa Điều và Lư Văn Sâm!"- Vương Dạ Nguyệt siết chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, đôi mắt nàng thoáng nét bi thương, dần trở nên ảm đạm.

Huyền Chi Tử nghe thấy thế mà trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hai người bọn họ đã đóng góp công lao rất lớn đối với Tần Chi Viên. Hắn cũng từng nghe qua nhiều tiếng xấu của hai vị quan này...nhưng chưa lần nào nghĩ đó là sự thật!

" Muội cứ kể hết sự tình cho ta! Ta nhất định sẽ xử thật nghiêm minh!"

Ha..

Xử lí chúng...

Chỉ cần ta muốn, một khắc đã có thể báo được thù!

Điều ta muốn là đưa sự thật ra ánh sáng...

Muốn người dân thấy được bộ mặt xấu xa của bọn chúng...

Vương Dạ Nguyệt thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Huyền Chi Tử nghe. Từ cái chết bi thương do bị đổ oan ở Sa La Cát, sự thức tỉnh năng lực, cơ duyên được Mặc Ảnh cứu ra từ cõi chết đến lúc nàng nghe trộm được âm mưu lúc trước của bọn khốn đó trên mái ngói...

Mọi chuyện diễn ra như cơn ác mộng vậy...

"Ban đầu khi biết được, ta đã muốn một tay lấy mạng chúng, báo thù cho gia đình ta..."

Nhưng...

" Nếu bọn khốn đó chết đi thì ai rửa oan cho cha mẹ ta? Ta có chết cũng phải đưa sự thật ra ánh sáng!"- Vương Dạ Nguyệt kiên định.

Quả báo nhãn tiền...

Mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó!

" Rất may là muội đã không gϊếŧ bọn chúng!"- Huyền Chi Tử mỉm cười, phong thái của hắn bình tĩnh đến mức khác thường, có chút giống với sư phụ nàng.

Trong người hắn dấy lên cả một ngọn lửa bừng, tên khốn bọn chúng gϊếŧ người, giá họa cho kẻ khác chỉ vì lí do nhảm nhí đó sao? Trời đất không cần dung túng cho kẻ khốn độc ác các ngươi!

"Hắn ta đang tức giận đấy!"- Mặc Ảnh ân cần.

Huynh đệ bao nhiêu năm, chỉ có tính cách này củaHuyền Chi Tử là giống hắn. Lúc tức giận thì bình tĩnh đến đáng sợ, ra tay thầnkhông biết, quỷ không hay mới là tác phong của hắn!

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Theo nàng biết, một ngày hoàng thượng phải kiểm duyệt biết bao nhiêu văn bản, phải xét bao nhiêu chuyện. Có khi phải thức thâu cả đêm..."Không sao, có quan cận thần thay ta giải quyết rồi. Chỉ những vấn đề lớn mới cần ta giải quyết thôi. Nhân dân ở Tần Chi Viên cũng ấm no, không nhiều việc như ở Sa La Cát đâu!"- Huyền Chi Tử khinh rẻ cả bọn Hoàng Thất đóHắn đêm qua trong cung yến cũng có nói chuyện với Trương Dương đại nhân và người trong gia tộc Hồ Nhất Thiên về việc lật đổ Hoàng Thất. Bọn họ đã thống nhất rằng, đợi mật báo từ phía Sa La Cát, sẽ tấn công ngay lập tức. Có thể trong tháng tới sẽ diễn ra trận đánh khốc liệt. Nhưng điều đáng quan tâm là kế sách để giúp thiệt hại về phía người dân giảm đi. Nếu chiến tranh được phát động, người chịu khổ chỉ là nhân dân!"Huyền huynh, ta có thể nhờ huynh giúp ta điều tra về việc này được không?"" Muội cứ nói!"Đó là về...."Cái chết của người trong gia đình ta!"- Ánh mắt nàng sắc lạnh, có chút đau thương...Bầu không khí có chút trầm xuống, nụ cười của Huyền Chi Tử cũng khựng lại. Lúc trước hắn cũng muốn hỏi Mặc Ảnh về gia đình của nàng nhưng chưa có dịp, không ngờ rằng....Nguyệt Nhi..."Nó có liên quan đến hai viên quan là Trịnh Hỏa Điều và Lư Văn Sâm!"- Vương Dạ Nguyệt siết chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, đôi mắt nàng thoáng nét bi thương, dần trở nên ảm đạm.Huyền Chi Tử nghe thấy thế mà trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hai người bọn họ đã đóng góp công lao rất lớn đối với Tần Chi Viên. Hắn cũng từng nghe qua nhiều tiếng xấu của hai vị quan này...nhưng chưa lần nào nghĩ đó là sự thật!" Muội cứ kể hết sự tình cho ta! Ta nhất định sẽ xử thật nghiêm minh!"Ha..Xử lí chúng...Chỉ cần ta muốn, một khắc đã có thể báo được thù!Điều ta muốn là đưa sự thật ra ánh sáng...Muốn người dân thấy được bộ mặt xấu xa của bọn chúng...Vương Dạ Nguyệt thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Huyền Chi Tử nghe. Từ cái chết bi thương do bị đổ oan ở Sa La Cát, sự thức tỉnh năng lực, cơ duyên được Mặc Ảnh cứu ra từ cõi chết đến lúc nàng nghe trộm được âm mưu lúc trước của bọn khốn đó trên mái ngói...Mọi chuyện diễn ra như cơn ác mộng vậy..."Ban đầu khi biết được, ta đã muốn một tay lấy mạng chúng, báo thù cho gia đình ta..."Nhưng..." Nếu bọn khốn đó chết đi thì ai rửa oan cho cha mẹ ta? Ta có chết cũng phải đưa sự thật ra ánh sáng!"- Vương Dạ Nguyệt kiên định.Quả báo nhãn tiền...Mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó!" Rất may là muội đã không gϊếŧ bọn chúng!"- Huyền Chi Tử mỉm cười, phong thái của hắn bình tĩnh đến mức khác thường, có chút giống với sư phụ nàng.Trong người hắn dấy lên cả một ngọn lửa bừng, tên khốn bọn chúng gϊếŧ người, giá họa cho kẻ khác chỉ vì lí do nhảm nhí đó sao? Trời đất không cần dung túng cho kẻ khốn độc ác các ngươi!"Hắn ta đang tức giận đấy!"- Mặc Ảnh ân cần.Huynh đệ bao nhiêu năm, chỉ có tính cách này củaHuyền Chi Tử là giống hắn. Lúc tức giận thì bình tĩnh đến đáng sợ, ra tay thầnkhông biết, quỷ không hay mới là tác phong của hắn!

Chương 51: Quả báo nhãn tiền!