Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 52: Hoàng thượng cũng hay lẻn ra ngoài tìm kiếm nữ nhân sao?

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Đồ đệ của ta không cần vì những kẻ đó mà bẩn tay!"- Mặc Ảnh thật sự tức giận, dáng vẻ phong lưu, nho nhã tan biến sau màn nước xanh thẩm...Huyền Chi Tử đứng dậy, cho gọi vài tên quan cận thần của hắn, ra lệnh ngầm điều tra về hai tên quan lộng thần. Chúng cuối đầu nhận lệnh rồi rời đi, hứa sẽ báo cáo kết quả sớm nhất..."Muội có muốn ra ngoài cung đi dạo không?"...Trên phố đông người tấp nậpCả ba đã lẻn thành công ra ngoài thành,hần không biết quỷ không hay...rằng hoàng thượng đã biến mất!"Huyền huynh...như vậy có ổn không?""Hahaha...lúc nãy trước khi đi, ta đã để mảnh giấy trên bàn rồi!"Huyền Chi Tử ngắm nhìn kĩ bộ hắc y phục cả ba đang mặt. Cứ trông như đám lính đánh thuê hay bọn ninja đang ẩn thân đi làm nhiệm vụ ấy!" Muội ra ngoài lúc nào cũng ăn bận như thế này sao?"Vương Dạ Nguyệt gật đầu thay cho lời đồng ý:" Hành động cũng dễ dàng hơn!"Chật!Hành tung của cô nương này đúng là thần bí a..Chỉ tiếc là, Dạ Nguyệt của chúng ta nhan sắc động lòng người, xinh đẹp, thông minh lại thu hút. Vành nón này lại che đi tất cả...Huyền Chi Tử có chút tiên tiếc:" Nếu muội không khoác y phục bí ẩn này, biết đâu sẽ có nhiều công tử bị thu hút à nha..."Mặc Ảnh lườm hắn thay cho câu :"Ngươi ít nói một chút!"Hai người này lại bắt đầu rồi..."Huyền huynh ứng biến nhanh như vậy, có phải cũng thường trốn ra ngoài không?"- Vương Dạ Nguyệt bắt bài, tinh ranh, giảo hoạtHuyền Chi Tử như vừa bị mẫu hậu phát hiện, nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của Dạ Nguyệt hắn ta lại liên tưởng đến Mặc Ảnh lúc trước. Khi hắn chạy ra ngoài tắm mưa, cũng đã bị Mặc Ảnh tẩu cho một trận.Đúng là sư nào trò nấy!"Ta chỉ muốn ra ngoài xem bá tánh sống như thế nào. Muội có biết rằng, ở đây có nhiều nơi dò la tin tức rất nhanh, thậm chí mật thám của quân ta còn phải chịu thua""Ta đến đây cũng vì muốn cập nhật tình hình, sẵn tiện tham gia vài hoạt động giải trí!"Hoạt động giải trí?" Ngươi không lẽ lén thái hậu ra ngoài đi kiếm mĩ nhân sao?"- Mặc Ảnh sát khí nhìn hắn,có chút đe dọa. Chỉ cần tên đó gật đầu thì tin tức sẽ được báo ngay cho thái hậu, để ngài ấy trị hắn!Ta cũng định hỏi câu tương tự a...Huyền Chi Tử thật hết nói nổi. Trong mắt của tên huynh đệ lâu năm, hắn cáo già như thế sao?"Hai người muốn biết thì đi theo ta...""A""Cứu tôi với!"Huyền Chi Tử vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hét thất thanh ở con hẻm nhỏ đằng kia. Bọn họ lập tức chạy đến..."Làm ơn hãy thả con tôi ra!"

"Đồ đệ của ta không cần vì những kẻ đó mà bẩn tay!"- Mặc Ảnh thật sự tức giận, dáng vẻ phong lưu, nho nhã tan biến sau màn nước xanh thẩm...

Huyền Chi Tử đứng dậy, cho gọi vài tên quan cận thần của hắn, ra lệnh ngầm điều tra về hai tên quan lộng thần. Chúng cuối đầu nhận lệnh rồi rời đi, hứa sẽ báo cáo kết quả sớm nhất...

"Muội có muốn ra ngoài cung đi dạo không?"

...

Trên phố đông người tấp nập

Cả ba đã lẻn thành công ra ngoài thành,hần không biết quỷ không hay...rằng hoàng thượng đã biến mất!

"Huyền huynh...như vậy có ổn không?"

"Hahaha...lúc nãy trước khi đi, ta đã để mảnh giấy trên bàn rồi!"

Huyền Chi Tử ngắm nhìn kĩ bộ hắc y phục cả ba đang mặt. Cứ trông như đám lính đánh thuê hay bọn ninja đang ẩn thân đi làm nhiệm vụ ấy!

" Muội ra ngoài lúc nào cũng ăn bận như thế này sao?"

Vương Dạ Nguyệt gật đầu thay cho lời đồng ý:" Hành động cũng dễ dàng hơn!"

Chật!

Hành tung của cô nương này đúng là thần bí a..

Chỉ tiếc là, Dạ Nguyệt của chúng ta nhan sắc động lòng người, xinh đẹp, thông minh lại thu hút. Vành nón này lại che đi tất cả...

Huyền Chi Tử có chút tiên tiếc:" Nếu muội không khoác y phục bí ẩn này, biết đâu sẽ có nhiều công tử bị thu hút à nha..."

Mặc Ảnh lườm hắn thay cho câu :"Ngươi ít nói một chút!"

Hai người này lại bắt đầu rồi...

"Huyền huynh ứng biến nhanh như vậy, có phải cũng thường trốn ra ngoài không?"- Vương Dạ Nguyệt bắt bài, tinh ranh, giảo hoạt

Huyền Chi Tử như vừa bị mẫu hậu phát hiện, nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của Dạ Nguyệt hắn ta lại liên tưởng đến Mặc Ảnh lúc trước. Khi hắn chạy ra ngoài tắm mưa, cũng đã bị Mặc Ảnh tẩu cho một trận.

Đúng là sư nào trò nấy!

"Ta chỉ muốn ra ngoài xem bá tánh sống như thế nào. Muội có biết rằng, ở đây có nhiều nơi dò la tin tức rất nhanh, thậm chí mật thám của quân ta còn phải chịu thua"

"Ta đến đây cũng vì muốn cập nhật tình hình, sẵn tiện tham gia vài hoạt động giải trí!"

Hoạt động giải trí?

" Ngươi không lẽ lén thái hậu ra ngoài đi kiếm mĩ nhân sao?"- Mặc Ảnh sát khí nhìn hắn,có chút đe dọa. Chỉ cần tên đó gật đầu thì tin tức sẽ được báo ngay cho thái hậu, để ngài ấy trị hắn!

Ta cũng định hỏi câu tương tự a...

Huyền Chi Tử thật hết nói nổi. Trong mắt của tên huynh đệ lâu năm, hắn cáo già như thế sao?

"Hai người muốn biết thì đi theo ta..."

"A"

"Cứu tôi với!"

Huyền Chi Tử vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hét thất thanh ở con hẻm nhỏ đằng kia. Bọn họ lập tức chạy đến...

"Làm ơn hãy thả con tôi ra!"

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… "Đồ đệ của ta không cần vì những kẻ đó mà bẩn tay!"- Mặc Ảnh thật sự tức giận, dáng vẻ phong lưu, nho nhã tan biến sau màn nước xanh thẩm...Huyền Chi Tử đứng dậy, cho gọi vài tên quan cận thần của hắn, ra lệnh ngầm điều tra về hai tên quan lộng thần. Chúng cuối đầu nhận lệnh rồi rời đi, hứa sẽ báo cáo kết quả sớm nhất..."Muội có muốn ra ngoài cung đi dạo không?"...Trên phố đông người tấp nậpCả ba đã lẻn thành công ra ngoài thành,hần không biết quỷ không hay...rằng hoàng thượng đã biến mất!"Huyền huynh...như vậy có ổn không?""Hahaha...lúc nãy trước khi đi, ta đã để mảnh giấy trên bàn rồi!"Huyền Chi Tử ngắm nhìn kĩ bộ hắc y phục cả ba đang mặt. Cứ trông như đám lính đánh thuê hay bọn ninja đang ẩn thân đi làm nhiệm vụ ấy!" Muội ra ngoài lúc nào cũng ăn bận như thế này sao?"Vương Dạ Nguyệt gật đầu thay cho lời đồng ý:" Hành động cũng dễ dàng hơn!"Chật!Hành tung của cô nương này đúng là thần bí a..Chỉ tiếc là, Dạ Nguyệt của chúng ta nhan sắc động lòng người, xinh đẹp, thông minh lại thu hút. Vành nón này lại che đi tất cả...Huyền Chi Tử có chút tiên tiếc:" Nếu muội không khoác y phục bí ẩn này, biết đâu sẽ có nhiều công tử bị thu hút à nha..."Mặc Ảnh lườm hắn thay cho câu :"Ngươi ít nói một chút!"Hai người này lại bắt đầu rồi..."Huyền huynh ứng biến nhanh như vậy, có phải cũng thường trốn ra ngoài không?"- Vương Dạ Nguyệt bắt bài, tinh ranh, giảo hoạtHuyền Chi Tử như vừa bị mẫu hậu phát hiện, nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của Dạ Nguyệt hắn ta lại liên tưởng đến Mặc Ảnh lúc trước. Khi hắn chạy ra ngoài tắm mưa, cũng đã bị Mặc Ảnh tẩu cho một trận.Đúng là sư nào trò nấy!"Ta chỉ muốn ra ngoài xem bá tánh sống như thế nào. Muội có biết rằng, ở đây có nhiều nơi dò la tin tức rất nhanh, thậm chí mật thám của quân ta còn phải chịu thua""Ta đến đây cũng vì muốn cập nhật tình hình, sẵn tiện tham gia vài hoạt động giải trí!"Hoạt động giải trí?" Ngươi không lẽ lén thái hậu ra ngoài đi kiếm mĩ nhân sao?"- Mặc Ảnh sát khí nhìn hắn,có chút đe dọa. Chỉ cần tên đó gật đầu thì tin tức sẽ được báo ngay cho thái hậu, để ngài ấy trị hắn!Ta cũng định hỏi câu tương tự a...Huyền Chi Tử thật hết nói nổi. Trong mắt của tên huynh đệ lâu năm, hắn cáo già như thế sao?"Hai người muốn biết thì đi theo ta...""A""Cứu tôi với!"Huyền Chi Tử vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hét thất thanh ở con hẻm nhỏ đằng kia. Bọn họ lập tức chạy đến..."Làm ơn hãy thả con tôi ra!"

Chương 52: Hoàng thượng cũng hay lẻn ra ngoài tìm kiếm nữ nhân sao?