Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 63: Chạm mặt " người quen "
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Vù vùGió đêm thổi mạnh quá...Vành nón của nàng bị gió tổi ngược ra sau, mái tóc xoăn dài cứ thế bễ nghễ trước gió. Nàng ta bay trên bầu trời đêm với tốc độ nhanh vì muốn đến Cát Tử Yên càng sớm càng tốt.Gió thổi mạnh như cắt từng lát vào da của nàng, lạnh đến thấu xương. Nhưng vẻ mặt ấy vẫn bình thãn, như có như không, nàng nhanh chóng tạo ra một lớp màng chắn phía trước, bảo vệ bản thân!Nhớ lại lúc nãy nàng ta có chút cảm động...Ta và tướng quân đều khác nhau! Tần Chi Viên cần một tướng quân như ngài, không phải ta!Bầu trời về đêm lại tràn ngập ánh sao lấp lánh, thơ mộng như truyện cổ tích.Nàng đã nhìn cảnh vật như vậy hơn một tiếng rồi!Lần sau ta phải luyện thuật dịch chuyển tức thời mới được!Dạ Nguyệt nhớ lại cuốn sách cổ nàng tìm thấy trong nơi lưu trữ. Lúc ngồi cạnh chăm sóc Mặc Ảnh, nàng cũng có tranh thủ lướt qua vài trang.Các ma thuật sư có thể sở hữu cùng nguyên tố, nhưng khả năng khác nhau. Chỉ có thể phát triển năng lực đó lên một cấp độ thuần thục, vận dụng cao.. Năng lực của nàng cũng gần giống với sư phụ, thiên nhiều về tâm trí, điều khiển mọi thứ.Trong đó gồm có nhiều khả năng thú vị như dịch chuyển không gian- đi đến một địa điểm trong chớp mắt, hay khả năng bay- gần đây nàng mới thức tỉnh thêm, khả năng nghiền nát một vật thể to lớn thành một vật nhỏ gấp vạn lần..." Xong việc ta nhất định phải về luyện tập!"HahahaGiọng cười ghê rợn bỗng xuất hiện trong màn đêm, phá tan cảnh yên bình của cảnh vật, khiến Dạ Nguyệt lập tức phủ lớp bảo vệ khắp người, cảnh giácNgươi...Ngươi là ai?Kẻ này lúc ẩn lúc hiện, nàng lại không cảm nhận được hắn ở gần mình lúc nào..." Ngươi có giỏi thì ra đây! Đừng giả trò thần bí!"" Ngươi có chắc là bản thân về nhà được không, Vương Dạ Nguyệt?"Tên này biết ta...?Không lẽ là người của bọn Hoàng Thất?Có giỏi thì đấu với ta!Âm thanh cứ thế vang vọng, nàng tập trung tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy.Có rồi!Dạ Nguyệt rút ra Liễu Diệp Đao, có tẩm chút bột hắc hơi mà nàng ta vừa trộm từ sư phụ. Nàng phóng chúng ra tứ phía, điều khiển chúng chuyển động khắp nơi, nhanh như cắt gió, từng đường lướt đều chết người.Ta xem ngươi trốn thế nào!Đúng như nàng đoán, kẻ địch có sơ hở, phát ra âm thanh nhỏ. Nàng được luyện tập điều này từ sư phụ, nhạy bén tấn công đến nơi vừa phát ra ánh sáng lạ trong nháy mắt." Ngươi tàn rồi!"Dám giở trỏ với ta!Chỉ có một con đường...Tay nàng vừa rút ra Chủy Thủ, định một nhát kết liễu tên kia, lượng ma lực tích tụ rất lớn, kèm theo độc tố của bạch xà khiến uy lực của Chủy Thủ thật mạnh mẽ!Khoan....Bóng người đó trong bóng tối có chút quen thuộc!Là tên đó...!Dạ Nguyệt vừa phải thắng gấp, tránh không đâm sầm vào hắn, ma lực từ Chủy Thủ cũng được thu lại nhưng...."A"Dạ Nguyệt bay thẳng vào người hắn, nàng tức giận trừng hắn" Bạch Cố Vương, ngươi hết chuyện rồi sao?!"
...
Vù vù
Gió đêm thổi mạnh quá...
Vành nón của nàng bị gió tổi ngược ra sau, mái tóc xoăn dài cứ thế bễ nghễ trước gió. Nàng ta bay trên bầu trời đêm với tốc độ nhanh vì muốn đến Cát Tử Yên càng sớm càng tốt.
Gió thổi mạnh như cắt từng lát vào da của nàng, lạnh đến thấu xương. Nhưng vẻ mặt ấy vẫn bình thãn, như có như không, nàng nhanh chóng tạo ra một lớp màng chắn phía trước, bảo vệ bản thân!
Nhớ lại lúc nãy nàng ta có chút cảm động...
Ta và tướng quân đều khác nhau! Tần Chi Viên cần một tướng quân như ngài, không phải ta!
Bầu trời về đêm lại tràn ngập ánh sao lấp lánh, thơ mộng như truyện cổ tích.
Nàng đã nhìn cảnh vật như vậy hơn một tiếng rồi!
Lần sau ta phải luyện thuật dịch chuyển tức thời mới được!
Dạ Nguyệt nhớ lại cuốn sách cổ nàng tìm thấy trong nơi lưu trữ. Lúc ngồi cạnh chăm sóc Mặc Ảnh, nàng cũng có tranh thủ lướt qua vài trang.
Các ma thuật sư có thể sở hữu cùng nguyên tố, nhưng khả năng khác nhau. Chỉ có thể phát triển năng lực đó lên một cấp độ thuần thục, vận dụng cao.. Năng lực của nàng cũng gần giống với sư phụ, thiên nhiều về tâm trí, điều khiển mọi thứ.
Trong đó gồm có nhiều khả năng thú vị như dịch chuyển không gian- đi đến một địa điểm trong chớp mắt, hay khả năng bay- gần đây nàng mới thức tỉnh thêm, khả năng nghiền nát một vật thể to lớn thành một vật nhỏ gấp vạn lần...
" Xong việc ta nhất định phải về luyện tập!"
Hahaha
Giọng cười ghê rợn bỗng xuất hiện trong màn đêm, phá tan cảnh yên bình của cảnh vật, khiến Dạ Nguyệt lập tức phủ lớp bảo vệ khắp người, cảnh giác
Ngươi...
Ngươi là ai?
Kẻ này lúc ẩn lúc hiện, nàng lại không cảm nhận được hắn ở gần mình lúc nào...
" Ngươi có giỏi thì ra đây! Đừng giả trò thần bí!"
" Ngươi có chắc là bản thân về nhà được không, Vương Dạ Nguyệt?"
Tên này biết ta...?
Không lẽ là người của bọn Hoàng Thất?
Có giỏi thì đấu với ta!
Âm thanh cứ thế vang vọng, nàng tập trung tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy.
Có rồi!
Dạ Nguyệt rút ra Liễu Diệp Đao, có tẩm chút bột hắc hơi mà nàng ta vừa trộm từ sư phụ. Nàng phóng chúng ra tứ phía, điều khiển chúng chuyển động khắp nơi, nhanh như cắt gió, từng đường lướt đều chết người.
Ta xem ngươi trốn thế nào!
Đúng như nàng đoán, kẻ địch có sơ hở, phát ra âm thanh nhỏ. Nàng được luyện tập điều này từ sư phụ, nhạy bén tấn công đến nơi vừa phát ra ánh sáng lạ trong nháy mắt.
" Ngươi tàn rồi!"
Dám giở trỏ với ta!
Chỉ có một con đường...
Tay nàng vừa rút ra Chủy Thủ, định một nhát kết liễu tên kia, lượng ma lực tích tụ rất lớn, kèm theo độc tố của bạch xà khiến uy lực của Chủy Thủ thật mạnh mẽ!
Khoan....
Bóng người đó trong bóng tối có chút quen thuộc!
Là tên đó...!
Dạ Nguyệt vừa phải thắng gấp, tránh không đâm sầm vào hắn, ma lực từ Chủy Thủ cũng được thu lại nhưng....
"A"
Dạ Nguyệt bay thẳng vào người hắn, nàng tức giận trừng hắn
" Bạch Cố Vương, ngươi hết chuyện rồi sao?!"
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Vù vùGió đêm thổi mạnh quá...Vành nón của nàng bị gió tổi ngược ra sau, mái tóc xoăn dài cứ thế bễ nghễ trước gió. Nàng ta bay trên bầu trời đêm với tốc độ nhanh vì muốn đến Cát Tử Yên càng sớm càng tốt.Gió thổi mạnh như cắt từng lát vào da của nàng, lạnh đến thấu xương. Nhưng vẻ mặt ấy vẫn bình thãn, như có như không, nàng nhanh chóng tạo ra một lớp màng chắn phía trước, bảo vệ bản thân!Nhớ lại lúc nãy nàng ta có chút cảm động...Ta và tướng quân đều khác nhau! Tần Chi Viên cần một tướng quân như ngài, không phải ta!Bầu trời về đêm lại tràn ngập ánh sao lấp lánh, thơ mộng như truyện cổ tích.Nàng đã nhìn cảnh vật như vậy hơn một tiếng rồi!Lần sau ta phải luyện thuật dịch chuyển tức thời mới được!Dạ Nguyệt nhớ lại cuốn sách cổ nàng tìm thấy trong nơi lưu trữ. Lúc ngồi cạnh chăm sóc Mặc Ảnh, nàng cũng có tranh thủ lướt qua vài trang.Các ma thuật sư có thể sở hữu cùng nguyên tố, nhưng khả năng khác nhau. Chỉ có thể phát triển năng lực đó lên một cấp độ thuần thục, vận dụng cao.. Năng lực của nàng cũng gần giống với sư phụ, thiên nhiều về tâm trí, điều khiển mọi thứ.Trong đó gồm có nhiều khả năng thú vị như dịch chuyển không gian- đi đến một địa điểm trong chớp mắt, hay khả năng bay- gần đây nàng mới thức tỉnh thêm, khả năng nghiền nát một vật thể to lớn thành một vật nhỏ gấp vạn lần..." Xong việc ta nhất định phải về luyện tập!"HahahaGiọng cười ghê rợn bỗng xuất hiện trong màn đêm, phá tan cảnh yên bình của cảnh vật, khiến Dạ Nguyệt lập tức phủ lớp bảo vệ khắp người, cảnh giácNgươi...Ngươi là ai?Kẻ này lúc ẩn lúc hiện, nàng lại không cảm nhận được hắn ở gần mình lúc nào..." Ngươi có giỏi thì ra đây! Đừng giả trò thần bí!"" Ngươi có chắc là bản thân về nhà được không, Vương Dạ Nguyệt?"Tên này biết ta...?Không lẽ là người của bọn Hoàng Thất?Có giỏi thì đấu với ta!Âm thanh cứ thế vang vọng, nàng tập trung tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy.Có rồi!Dạ Nguyệt rút ra Liễu Diệp Đao, có tẩm chút bột hắc hơi mà nàng ta vừa trộm từ sư phụ. Nàng phóng chúng ra tứ phía, điều khiển chúng chuyển động khắp nơi, nhanh như cắt gió, từng đường lướt đều chết người.Ta xem ngươi trốn thế nào!Đúng như nàng đoán, kẻ địch có sơ hở, phát ra âm thanh nhỏ. Nàng được luyện tập điều này từ sư phụ, nhạy bén tấn công đến nơi vừa phát ra ánh sáng lạ trong nháy mắt." Ngươi tàn rồi!"Dám giở trỏ với ta!Chỉ có một con đường...Tay nàng vừa rút ra Chủy Thủ, định một nhát kết liễu tên kia, lượng ma lực tích tụ rất lớn, kèm theo độc tố của bạch xà khiến uy lực của Chủy Thủ thật mạnh mẽ!Khoan....Bóng người đó trong bóng tối có chút quen thuộc!Là tên đó...!Dạ Nguyệt vừa phải thắng gấp, tránh không đâm sầm vào hắn, ma lực từ Chủy Thủ cũng được thu lại nhưng...."A"Dạ Nguyệt bay thẳng vào người hắn, nàng tức giận trừng hắn" Bạch Cố Vương, ngươi hết chuyện rồi sao?!"