Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 64: " Nằm trong lòng ta vẫn lạnh nhạt vậy sao?"

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Làm nhiều việc cùng lúc làm cơ thể nàng có chút đau nhức, tạm thời không cử động được. Nếu nàng không dừng lại, không chừng lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào tim hắn rồi!Bạch Cố Vương vẻ mặt lãnh đạm, có chút trêu trong ánh mắt cao ngạo của hắn. Thấy cơ thể nàng ta tạm thời chưa cử động ngay được vì hao tổn lớn nguyên khí, hắn nhân cơ hội trêu:" Nằm trong lòng ta mà vẫn lạnh nhạt vậy sao?"" Ngươi...!"" Cơ thể ngươi vừa có sự thay đổi nguyên khí lớn, đừng làm càn!"- Bạch Cố Vương chau mày. Hắn ôm Dạ Nguyệt tiếp đất nhẹ nhàng." Biết thế ta đã không nương tay!"- Một tay khử luôn tên yêu nghiệt nhà ngươi. Đã được cứu còn lên tiếng bắt nạt kẻ khác. Kẻ như ngươi lần đầu ta gặp!" Ta chết rồi, không ai cùng ngươi cứu tên Chu La Kì đó đâu!"- Bạch Cố Vương đưa Dạ Nguyệt bức thư cầu cứu lúc sáng.Nàng đọc xong vẫn tĩnh người đáp:" Một mình ta vẫn cứu được! Không cần ngươi giúp!"Nữ nhân này vẫn vô tình như vậy....Ta có ý đến giúp đỡ lại bị từ chối thảm như thế - Bạch Cố Vương cười nhạt nhìn nàng ta cao ngạo trước mặt mình." Không đùa với ngươi nữa! Sư phụ của ngươi đâu?"" Không thể chiến đấu nữa rồi!"Cũng phải....ba ngày nữa đã là ngày trăng rằm rồi!Lần nào gặp hắn cũng đều xảy ra chuyện không may...tên này rất thích mang rắc rối cho ta a....Vương Dạ Nguyệt lạnh lùng quay đi, cơ thể bay lên:" Ta không định hợp tác với ngươi, Bạch Cố Vương!"" Ngươi chắc chứ?"" Ngươi dọa ta?"- Dạ Nguyệt từ từ bay xuống, tiến lại gần hắn. Từng câu thốt ra đều kiêu ngạo, nhưng cớ sao đôi mắt ấy vẫn lạnh nhạt, vô hồn.Hắn lấy ra hai lọ thuốc nhỏ, lắc đều :" Thế còn Thủy Ngọc Dịch không định lấy sao?"Tên này....Vô lại hết sức!" Bạch Cố Vương đại nhân còn chiêu gì nữa không?"- Thật sự ta chỉ muốn quát hắn nên học hỏi tính ôn nhu, dịu hiền như Mặc Ảnh, sư phụ nàng!Kẻ này kiến thức uyên thâm, chỉ có không biết điều!Bạch Cố Vương quăng hai lọ Thủy Ngọc Dịch cho nàng, hắn bay lên trời, toàn cơ thể hắn toát ra khí tức màu đen, một luồn khí mạnh mẽ, nhấn chìm kẻ khác dưới chân!" Đi thôi! Phía trước là quán trọ. Sáng ngày mai hãy xuất phát tiếp!"Vương Dạ Nguyệt thu hai lọ Thủy Ngọc Dịch vào chiều không gian riêng, rồi bay theo phía sau hắn :" Người của gia tộc Hồ Nhất Thiên không hỗ trợ ngươi sao?"Gió một lần nữa thổi mạnh" Chúng chỉ ngán đường ta!"Chỉ cần nhìn cảnh những tên bảo vệ cho Tam Nương phu nhân thì cũng hiểu. Đại gia tộc lớn nhưng kẻ mạnh lại không nhiều. Đa số chúng đều đang thực hiện nhiệm vụ mật của Trương Dương đại nhân.Tên này...tính tình rõ kiêu ngạo, có chút ngông cuồng!Cứ nhớ lại chuyện lúc trước hắn tự ý cầm tay ta, ta lại không thoải mái a...

Làm nhiều việc cùng lúc làm cơ thể nàng có chút đau nhức, tạm thời không cử động được. Nếu nàng không dừng lại, không chừng lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào tim hắn rồi!

Bạch Cố Vương vẻ mặt lãnh đạm, có chút trêu trong ánh mắt cao ngạo của hắn. Thấy cơ thể nàng ta tạm thời chưa cử động ngay được vì hao tổn lớn nguyên khí, hắn nhân cơ hội trêu:" Nằm trong lòng ta mà vẫn lạnh nhạt vậy sao?"

" Ngươi...!"

" Cơ thể ngươi vừa có sự thay đổi nguyên khí lớn, đừng làm càn!"- Bạch Cố Vương chau mày. Hắn ôm Dạ Nguyệt tiếp đất nhẹ nhàng.

" Biết thế ta đã không nương tay!"- Một tay khử luôn tên yêu nghiệt nhà ngươi. Đã được cứu còn lên tiếng bắt nạt kẻ khác. Kẻ như ngươi lần đầu ta gặp!

" Ta chết rồi, không ai cùng ngươi cứu tên Chu La Kì đó đâu!"- Bạch Cố Vương đưa Dạ Nguyệt bức thư cầu cứu lúc sáng.

Nàng đọc xong vẫn tĩnh người đáp:" Một mình ta vẫn cứu được! Không cần ngươi giúp!"

Nữ nhân này vẫn vô tình như vậy....

Ta có ý đến giúp đỡ lại bị từ chối thảm như thế - Bạch Cố Vương cười nhạt nhìn nàng ta cao ngạo trước mặt mình.

" Không đùa với ngươi nữa! Sư phụ của ngươi đâu?"

" Không thể chiến đấu nữa rồi!"

Cũng phải....ba ngày nữa đã là ngày trăng rằm rồi!

Lần nào gặp hắn cũng đều xảy ra chuyện không may...tên này rất thích mang rắc rối cho ta a....

Vương Dạ Nguyệt lạnh lùng quay đi, cơ thể bay lên:" Ta không định hợp tác với ngươi, Bạch Cố Vương!"

" Ngươi chắc chứ?"

" Ngươi dọa ta?"- Dạ Nguyệt từ từ bay xuống, tiến lại gần hắn. Từng câu thốt ra đều kiêu ngạo, nhưng cớ sao đôi mắt ấy vẫn lạnh nhạt, vô hồn.

Hắn lấy ra hai lọ thuốc nhỏ, lắc đều :" Thế còn Thủy Ngọc Dịch không định lấy sao?"

Tên này....

Vô lại hết sức!

" Bạch Cố Vương đại nhân còn chiêu gì nữa không?"- Thật sự ta chỉ muốn quát hắn nên học hỏi tính ôn nhu, dịu hiền như Mặc Ảnh, sư phụ nàng!

Kẻ này kiến thức uyên thâm, chỉ có không biết điều!

Bạch Cố Vương quăng hai lọ Thủy Ngọc Dịch cho nàng, hắn bay lên trời, toàn cơ thể hắn toát ra khí tức màu đen, một luồn khí mạnh mẽ, nhấn chìm kẻ khác dưới chân!

" Đi thôi! Phía trước là quán trọ. Sáng ngày mai hãy xuất phát tiếp!"

Vương Dạ Nguyệt thu hai lọ Thủy Ngọc Dịch vào chiều không gian riêng, rồi bay theo phía sau hắn :" Người của gia tộc Hồ Nhất Thiên không hỗ trợ ngươi sao?"

Gió một lần nữa thổi mạnh

" Chúng chỉ ngán đường ta!"

Chỉ cần nhìn cảnh những tên bảo vệ cho Tam Nương phu nhân thì cũng hiểu. Đại gia tộc lớn nhưng kẻ mạnh lại không nhiều. Đa số chúng đều đang thực hiện nhiệm vụ mật của Trương Dương đại nhân.

Tên này...tính tình rõ kiêu ngạo, có chút ngông cuồng!

Cứ nhớ lại chuyện lúc trước hắn tự ý cầm tay ta, ta lại không thoải mái a...

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Làm nhiều việc cùng lúc làm cơ thể nàng có chút đau nhức, tạm thời không cử động được. Nếu nàng không dừng lại, không chừng lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào tim hắn rồi!Bạch Cố Vương vẻ mặt lãnh đạm, có chút trêu trong ánh mắt cao ngạo của hắn. Thấy cơ thể nàng ta tạm thời chưa cử động ngay được vì hao tổn lớn nguyên khí, hắn nhân cơ hội trêu:" Nằm trong lòng ta mà vẫn lạnh nhạt vậy sao?"" Ngươi...!"" Cơ thể ngươi vừa có sự thay đổi nguyên khí lớn, đừng làm càn!"- Bạch Cố Vương chau mày. Hắn ôm Dạ Nguyệt tiếp đất nhẹ nhàng." Biết thế ta đã không nương tay!"- Một tay khử luôn tên yêu nghiệt nhà ngươi. Đã được cứu còn lên tiếng bắt nạt kẻ khác. Kẻ như ngươi lần đầu ta gặp!" Ta chết rồi, không ai cùng ngươi cứu tên Chu La Kì đó đâu!"- Bạch Cố Vương đưa Dạ Nguyệt bức thư cầu cứu lúc sáng.Nàng đọc xong vẫn tĩnh người đáp:" Một mình ta vẫn cứu được! Không cần ngươi giúp!"Nữ nhân này vẫn vô tình như vậy....Ta có ý đến giúp đỡ lại bị từ chối thảm như thế - Bạch Cố Vương cười nhạt nhìn nàng ta cao ngạo trước mặt mình." Không đùa với ngươi nữa! Sư phụ của ngươi đâu?"" Không thể chiến đấu nữa rồi!"Cũng phải....ba ngày nữa đã là ngày trăng rằm rồi!Lần nào gặp hắn cũng đều xảy ra chuyện không may...tên này rất thích mang rắc rối cho ta a....Vương Dạ Nguyệt lạnh lùng quay đi, cơ thể bay lên:" Ta không định hợp tác với ngươi, Bạch Cố Vương!"" Ngươi chắc chứ?"" Ngươi dọa ta?"- Dạ Nguyệt từ từ bay xuống, tiến lại gần hắn. Từng câu thốt ra đều kiêu ngạo, nhưng cớ sao đôi mắt ấy vẫn lạnh nhạt, vô hồn.Hắn lấy ra hai lọ thuốc nhỏ, lắc đều :" Thế còn Thủy Ngọc Dịch không định lấy sao?"Tên này....Vô lại hết sức!" Bạch Cố Vương đại nhân còn chiêu gì nữa không?"- Thật sự ta chỉ muốn quát hắn nên học hỏi tính ôn nhu, dịu hiền như Mặc Ảnh, sư phụ nàng!Kẻ này kiến thức uyên thâm, chỉ có không biết điều!Bạch Cố Vương quăng hai lọ Thủy Ngọc Dịch cho nàng, hắn bay lên trời, toàn cơ thể hắn toát ra khí tức màu đen, một luồn khí mạnh mẽ, nhấn chìm kẻ khác dưới chân!" Đi thôi! Phía trước là quán trọ. Sáng ngày mai hãy xuất phát tiếp!"Vương Dạ Nguyệt thu hai lọ Thủy Ngọc Dịch vào chiều không gian riêng, rồi bay theo phía sau hắn :" Người của gia tộc Hồ Nhất Thiên không hỗ trợ ngươi sao?"Gió một lần nữa thổi mạnh" Chúng chỉ ngán đường ta!"Chỉ cần nhìn cảnh những tên bảo vệ cho Tam Nương phu nhân thì cũng hiểu. Đại gia tộc lớn nhưng kẻ mạnh lại không nhiều. Đa số chúng đều đang thực hiện nhiệm vụ mật của Trương Dương đại nhân.Tên này...tính tình rõ kiêu ngạo, có chút ngông cuồng!Cứ nhớ lại chuyện lúc trước hắn tự ý cầm tay ta, ta lại không thoải mái a...

Chương 64: " Nằm trong lòng ta vẫn lạnh nhạt vậy sao?"