Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 3 - Chương 59: Trừng Phạt Không Thuần Khiết

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Hắn là Vương gia tôn quý, muốn nữ nhân dạng gì mà chẳng có? Nhưng hắn vẫn nhằm vào mình, cùng mình đối nghịch.“Việc này. . . . . .”Vấn đề này hỏi thật hay, nếu như nàng không phải là nàng, hắn cũng không cần phải liếc nhìn dù chỉ một chút.“Là nàng phá vỡ giấc mộng của ta, một giấc mộng rất đẹp. Lộ Nhi vốn là thuần khiết nhất thế gian, nhưng nàng tại sao phải làm Lộ Nhi hổ thẹn? Lộ Nhi là tiên nữ của ta, nhưng nàng lại. . . . . .”Tiên nữ, hắn còn nói đến tiên nữ!Nghĩ đến những lời hắn đã từng nói trong đêm đó, gương mặt Lộ Nhi vốn nhợt nhạt giờ đây lại nhiễm một tầng hồng nhàn nhạt:“Ta. . . . Ta lặp lại lần nữa, đây thật sự là con của ngươi, vẫn là tại đêm đó. . . .”Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, trước khi hắn phát tác, Lộ Nhi thở dài, lời nói còn lại đều nuốt vào trong bụng ——Hắn cũng chỉ là cổ nhân, nàng nên hiểu rõ hắn sẽ không tin tưởng mình.Thật ra thì nếu ở hiện đại trừ việc xét nghiệm ra nàng cũng sẽ không tin tưởng!Bất đắc dĩ xoay người, nàng cần phải trở về, cuộc sống năm năm không cần lo tính, nàng nên cảm thấy cao hứng ——Ít ra nàng cũng không lo đến việc ăn mặc của mình. Rơi vào Vương phủ, biết được hai Vương gia đẹp trai tuấn dật phi phàm, về sau có mỹ nam để nhìn, mỹ nữ để dưỡng mắt, ăn dấm chua, cuộc sống nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ!Bảo Bảo, con có trách mẹ con vô dụng hay không?Người cha dã man của con căn bản là một thế lực tà ác, căn bản cũng không phải là người gì tốt.Mà mẹ cũng là bất đắc dĩ khuất phục, mẹ cũng có nỗi khổ tâm.“Lộ Nhi. . . . . .”Ra ngoài thư phòng không xa, liền nghe thấy có người đang gọi tên nàng. Lộ Nhi xoay người, thấy Khánh Vương một thân bạch y, nhìn trên mặt hắn có nụ cười xấu xa như thường ngày, nàng chợt nở một nụ cười.Có người nói cưỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử. Theo Lộ Nhi thấy thì mặc bạch y cũng chưa chắc là tiểu bạch kiểm . . . . .

Hắn là Vương gia tôn quý, muốn nữ nhân dạng gì mà chẳng có? Nhưng hắn vẫn nhằm vào mình, cùng mình đối nghịch.

“Việc này. . . . . .”

Vấn đề này hỏi thật hay, nếu như nàng không phải là nàng, hắn cũng không cần phải liếc nhìn dù chỉ một chút.

“Là nàng phá vỡ giấc mộng của ta, một giấc mộng rất đẹp. Lộ Nhi vốn là thuần khiết nhất thế gian, nhưng nàng tại sao phải làm Lộ Nhi hổ thẹn? Lộ Nhi là tiên nữ của ta, nhưng nàng lại. . . . . .”

Tiên nữ, hắn còn nói đến tiên nữ!

Nghĩ đến những lời hắn đã từng nói trong đêm đó, gương mặt Lộ Nhi vốn nhợt nhạt giờ đây lại nhiễm một tầng hồng nhàn nhạt:

“Ta. . . . Ta lặp lại lần nữa, đây thật sự là con của ngươi, vẫn là tại đêm đó. . . .”

Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, trước khi hắn phát tác, Lộ Nhi thở dài, lời nói còn lại đều nuốt vào trong bụng ——

Hắn cũng chỉ là cổ nhân, nàng nên hiểu rõ hắn sẽ không tin tưởng mình.

Thật ra thì nếu ở hiện đại trừ việc xét nghiệm ra nàng cũng sẽ không tin tưởng!

Bất đắc dĩ xoay người, nàng cần phải trở về, cuộc sống năm năm không cần lo tính, nàng nên cảm thấy cao hứng ——

Ít ra nàng cũng không lo đến việc ăn mặc của mình. Rơi vào Vương phủ, biết được hai Vương gia đẹp trai tuấn dật phi phàm, về sau có mỹ nam để nhìn, mỹ nữ để dưỡng mắt, ăn dấm chua, cuộc sống nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ!

Bảo Bảo, con có trách mẹ con vô dụng hay không?

Người cha dã man của con căn bản là một thế lực tà ác, căn bản cũng không phải là người gì tốt.

Mà mẹ cũng là bất đắc dĩ khuất phục, mẹ cũng có nỗi khổ tâm.

“Lộ Nhi. . . . . .”

Ra ngoài thư phòng không xa, liền nghe thấy có người đang gọi tên nàng. Lộ Nhi xoay người, thấy Khánh Vương một thân bạch y, nhìn trên mặt hắn có nụ cười xấu xa như thường ngày, nàng chợt nở một nụ cười.

Có người nói cưỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử. Theo Lộ Nhi thấy thì mặc bạch y cũng chưa chắc là tiểu bạch kiểm . . . . .

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Hắn là Vương gia tôn quý, muốn nữ nhân dạng gì mà chẳng có? Nhưng hắn vẫn nhằm vào mình, cùng mình đối nghịch.“Việc này. . . . . .”Vấn đề này hỏi thật hay, nếu như nàng không phải là nàng, hắn cũng không cần phải liếc nhìn dù chỉ một chút.“Là nàng phá vỡ giấc mộng của ta, một giấc mộng rất đẹp. Lộ Nhi vốn là thuần khiết nhất thế gian, nhưng nàng tại sao phải làm Lộ Nhi hổ thẹn? Lộ Nhi là tiên nữ của ta, nhưng nàng lại. . . . . .”Tiên nữ, hắn còn nói đến tiên nữ!Nghĩ đến những lời hắn đã từng nói trong đêm đó, gương mặt Lộ Nhi vốn nhợt nhạt giờ đây lại nhiễm một tầng hồng nhàn nhạt:“Ta. . . . Ta lặp lại lần nữa, đây thật sự là con của ngươi, vẫn là tại đêm đó. . . .”Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, trước khi hắn phát tác, Lộ Nhi thở dài, lời nói còn lại đều nuốt vào trong bụng ——Hắn cũng chỉ là cổ nhân, nàng nên hiểu rõ hắn sẽ không tin tưởng mình.Thật ra thì nếu ở hiện đại trừ việc xét nghiệm ra nàng cũng sẽ không tin tưởng!Bất đắc dĩ xoay người, nàng cần phải trở về, cuộc sống năm năm không cần lo tính, nàng nên cảm thấy cao hứng ——Ít ra nàng cũng không lo đến việc ăn mặc của mình. Rơi vào Vương phủ, biết được hai Vương gia đẹp trai tuấn dật phi phàm, về sau có mỹ nam để nhìn, mỹ nữ để dưỡng mắt, ăn dấm chua, cuộc sống nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ!Bảo Bảo, con có trách mẹ con vô dụng hay không?Người cha dã man của con căn bản là một thế lực tà ác, căn bản cũng không phải là người gì tốt.Mà mẹ cũng là bất đắc dĩ khuất phục, mẹ cũng có nỗi khổ tâm.“Lộ Nhi. . . . . .”Ra ngoài thư phòng không xa, liền nghe thấy có người đang gọi tên nàng. Lộ Nhi xoay người, thấy Khánh Vương một thân bạch y, nhìn trên mặt hắn có nụ cười xấu xa như thường ngày, nàng chợt nở một nụ cười.Có người nói cưỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử. Theo Lộ Nhi thấy thì mặc bạch y cũng chưa chắc là tiểu bạch kiểm . . . . .

Quyển 3 - Chương 59: Trừng Phạt Không Thuần Khiết