Tác giả:

Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…

Chương 158: Tình làm mờ mắt

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Cũng cùng lúc đóHuyền Chi Tử sau khi giải quyết hết sổ sách của triều đình, bèn dành chút thời gian đi dạo.Lúc trước, cứ rãnh là hắn đi đến chỗ Mặc Ảnh tâm sự, bàn chuyện thiên hạ...Nhưng bây giờ, tên huynh đệ hắn lại bị mỹ nhân làm mờ mắt cả rồi...Đến cả đồ đệ hắn bây giờ sống chết như thế nào, hắn cũng chẳng mấy bận tâm. Còn khi người hắn yêu vừa biến mất trong tầm mắt của hắn, hắn lại lật cả hoàng cung lên mà tìm...Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, ngước mặt lên trời cảm nhận cơn gió ấm áp cuốn quanh người hắn. Cả tâm hồn đều được thư giãn...Hắn cứ nhớ mãi tiếng gọi ấy...Từ sau hôm ấy, hắn lại chẳng được gặp muội của mình." Huyền huynh..."Muội đang ở nơi nào vậy...Vương Dạ Nguyệt""VụtBa bóng đen bỗng lướt qua trên bầu trời rồi tiếp đất một cách hoành tráng trước mặt hắn.Huyền Chi Tử thoáng ngạc nhiên." Chu La Kì, Trương Tâm Luyến, các ngươi định hù chết ta sao?"Hắn lại đưa mắt nhìn kẻ lạ mặt đứng phía sau Chu La Kì...Đôi mắt hắn khẽ nheo lại" Còn vị này là...?"Chu La Kì khoác vai Tôn Hữu Thiên, vẻ mặt hào hứng:" Bẫm hoàng thượng, vị này là Tôn Hữu Thiên, cũng là bằng hữu của ta và Dạ Nguyệt cô nương."Tôn Hữu Thiên cuối người.Chỉ vừa tiếp xúc với Dạ Nguyệt cô nương, hắn lại được vinh hạnh gặp mặt nhiều kẻ có thế lực như vậy.Đầu tiên là người của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên.Giờ lại đến người trong hoàng tộc.Dạ Nguyệt cô nương quen biết rộng như vậy, quả là người không tầm thường." Hạ thần Tôn Hữu Thiên tham kiến hoàng thượng."Huyền Chi Tử cẩn trọng nhìn hắn.Kẻ này nhìn thoáng qua thì đã rõ cả thực lực và tướng mạo. Đôi mắt hắn rực đỏ như lửa, đầy ý chí và quyết tâm. Khác hẳn với màu đỏ u sầu, trầm lắng của Dạ Nguyệt.Người này lại là bằng hữu của Dạ Nguyệt. Được muội ta tin tưởng thì chắc lai lịch không tầm thường..." Miễn lễ. Ở đây đều là người một nhà cả. Không cần lễ nghi!""Lúc trước ta nghe bảo Huyền Chi Tử là vị vua anh minh, công tâm. Trên triều thì lại hết sức nghiêm túc, cẩn trọng. Nhưng không ngờ lúc ở cùng bằng hữu thì khác một trời một vực...Nhìn ngài ấy cũng còn trẻ.Chắc lớn hơn ta tầm vài tuổi." Hoàng thượng, hạ thần đến đây là vì Dạ Nguyệt cô nương..."Trương Tâm Luyến liền đi vào chủ đề chính. Cũng vì nàng ấy hắn mới đến đây...Huyền Chi Tử nhìn thoáng qua đã thấu tâm tư của hắn. Đôi mắt hắn lo lắng như vậy. Cũng giống cách Mặc Ảnh nhìn Tuyết Băng Tâm kia...Hắn mời cả bốn cùng ngồi xuống." Nàng ấy đã biến mất nửa tháng rồi, ta đã cho người dò la tin tức nhưng đều vô dụng..."- Trương Tâm Luyến lo lắng, hai tay đan vào nhau.Huyền Chi Tử thở dài.Bản thân hắn cũng chẳng khác gì Trương Tâm Luyến, cũng cho mật thám dò la tin, nhưng tiếc là biệt vô âm tín.Riêng Chu La Kì thì bình thản rót trà.Vì hắn thừa biết dù Vương Dạ Nguyệt có quậy phá hay tung hoành khắp nơi cũng chẳng ai hại được nàng ta.Hắn biết thừa!" Vậy Mặc Ảnh đại nhân đâu? Ta nghe nói ngài ấy ở đây cùng vị cô nương nào đó tên Tuyết Băng Tâm, vậy còn Dạ Nguyệt cô nương..."- Chu La Kì nhìn quanh.Huyền Chi Tử vừa nghe nhắc đến Mặc Ảnh thì bốp chén trà vỡ thành từng mảnh.Tôn Hữu Thiên lại thêm phần kinh ngạc.Chuyện gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy?

...

Cũng cùng lúc đó

Huyền Chi Tử sau khi giải quyết hết sổ sách của triều đình, bèn dành chút thời gian đi dạo.

Lúc trước, cứ rãnh là hắn đi đến chỗ Mặc Ảnh tâm sự, bàn chuyện thiên hạ...

Nhưng bây giờ, tên huynh đệ hắn lại bị mỹ nhân làm mờ mắt cả rồi...

Đến cả đồ đệ hắn bây giờ sống chết như thế nào, hắn cũng chẳng mấy bận tâm. Còn khi người hắn yêu vừa biến mất trong tầm mắt của hắn, hắn lại lật cả hoàng cung lên mà tìm...

Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, ngước mặt lên trời cảm nhận cơn gió ấm áp cuốn quanh người hắn. Cả tâm hồn đều được thư giãn...

Hắn cứ nhớ mãi tiếng gọi ấy...

Từ sau hôm ấy, hắn lại chẳng được gặp muội của mình.

" Huyền huynh..."

Muội đang ở nơi nào vậy...

Vương Dạ Nguyệt

"

"

Vụt

Ba bóng đen bỗng lướt qua trên bầu trời rồi tiếp đất một cách hoành tráng trước mặt hắn.

Huyền Chi Tử thoáng ngạc nhiên.

" Chu La Kì, Trương Tâm Luyến, các ngươi định hù chết ta sao?"

Hắn lại đưa mắt nhìn kẻ lạ mặt đứng phía sau Chu La Kì...

Đôi mắt hắn khẽ nheo lại

" Còn vị này là...?"

Chu La Kì khoác vai Tôn Hữu Thiên, vẻ mặt hào hứng:" Bẫm hoàng thượng, vị này là Tôn Hữu Thiên, cũng là bằng hữu của ta và Dạ Nguyệt cô nương."

Tôn Hữu Thiên cuối người.

Chỉ vừa tiếp xúc với Dạ Nguyệt cô nương, hắn lại được vinh hạnh gặp mặt nhiều kẻ có thế lực như vậy.

Đầu tiên là người của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên.

Giờ lại đến người trong hoàng tộc.

Dạ Nguyệt cô nương quen biết rộng như vậy, quả là người không tầm thường.

" Hạ thần Tôn Hữu Thiên tham kiến hoàng thượng."

Huyền Chi Tử cẩn trọng nhìn hắn.

Kẻ này nhìn thoáng qua thì đã rõ cả thực lực và tướng mạo. Đôi mắt hắn rực đỏ như lửa, đầy ý chí và quyết tâm. Khác hẳn với màu đỏ u sầu, trầm lắng của Dạ Nguyệt.

Người này lại là bằng hữu của Dạ Nguyệt. Được muội ta tin tưởng thì chắc lai lịch không tầm thường...

" Miễn lễ. Ở đây đều là người một nhà cả. Không cần lễ nghi!"

"

Lúc trước ta nghe bảo Huyền Chi Tử là vị vua anh minh, công tâm. Trên triều thì lại hết sức nghiêm túc, cẩn trọng. Nhưng không ngờ lúc ở cùng bằng hữu thì khác một trời một vực...

Nhìn ngài ấy cũng còn trẻ.

Chắc lớn hơn ta tầm vài tuổi.

" Hoàng thượng, hạ thần đến đây là vì Dạ Nguyệt cô nương..."

Trương Tâm Luyến liền đi vào chủ đề chính. Cũng vì nàng ấy hắn mới đến đây...

Huyền Chi Tử nhìn thoáng qua đã thấu tâm tư của hắn. Đôi mắt hắn lo lắng như vậy. Cũng giống cách Mặc Ảnh nhìn Tuyết Băng Tâm kia...

Hắn mời cả bốn cùng ngồi xuống.

" Nàng ấy đã biến mất nửa tháng rồi, ta đã cho người dò la tin tức nhưng đều vô dụng..."- Trương Tâm Luyến lo lắng, hai tay đan vào nhau.

Huyền Chi Tử thở dài.

Bản thân hắn cũng chẳng khác gì Trương Tâm Luyến, cũng cho mật thám dò la tin, nhưng tiếc là biệt vô âm tín.

Riêng Chu La Kì thì bình thản rót trà.

Vì hắn thừa biết dù Vương Dạ Nguyệt có quậy phá hay tung hoành khắp nơi cũng chẳng ai hại được nàng ta.

Hắn biết thừa!

" Vậy Mặc Ảnh đại nhân đâu? Ta nghe nói ngài ấy ở đây cùng vị cô nương nào đó tên Tuyết Băng Tâm, vậy còn Dạ Nguyệt cô nương..."- Chu La Kì nhìn quanh.

Huyền Chi Tử vừa nghe nhắc đến Mặc Ảnh thì bốp chén trà vỡ thành từng mảnh.

Tôn Hữu Thiên lại thêm phần kinh ngạc.

Chuyện gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy?

Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư  đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá  của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… ...Cũng cùng lúc đóHuyền Chi Tử sau khi giải quyết hết sổ sách của triều đình, bèn dành chút thời gian đi dạo.Lúc trước, cứ rãnh là hắn đi đến chỗ Mặc Ảnh tâm sự, bàn chuyện thiên hạ...Nhưng bây giờ, tên huynh đệ hắn lại bị mỹ nhân làm mờ mắt cả rồi...Đến cả đồ đệ hắn bây giờ sống chết như thế nào, hắn cũng chẳng mấy bận tâm. Còn khi người hắn yêu vừa biến mất trong tầm mắt của hắn, hắn lại lật cả hoàng cung lên mà tìm...Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, ngước mặt lên trời cảm nhận cơn gió ấm áp cuốn quanh người hắn. Cả tâm hồn đều được thư giãn...Hắn cứ nhớ mãi tiếng gọi ấy...Từ sau hôm ấy, hắn lại chẳng được gặp muội của mình." Huyền huynh..."Muội đang ở nơi nào vậy...Vương Dạ Nguyệt""VụtBa bóng đen bỗng lướt qua trên bầu trời rồi tiếp đất một cách hoành tráng trước mặt hắn.Huyền Chi Tử thoáng ngạc nhiên." Chu La Kì, Trương Tâm Luyến, các ngươi định hù chết ta sao?"Hắn lại đưa mắt nhìn kẻ lạ mặt đứng phía sau Chu La Kì...Đôi mắt hắn khẽ nheo lại" Còn vị này là...?"Chu La Kì khoác vai Tôn Hữu Thiên, vẻ mặt hào hứng:" Bẫm hoàng thượng, vị này là Tôn Hữu Thiên, cũng là bằng hữu của ta và Dạ Nguyệt cô nương."Tôn Hữu Thiên cuối người.Chỉ vừa tiếp xúc với Dạ Nguyệt cô nương, hắn lại được vinh hạnh gặp mặt nhiều kẻ có thế lực như vậy.Đầu tiên là người của đại gia tộc Hồ Nhất Thiên.Giờ lại đến người trong hoàng tộc.Dạ Nguyệt cô nương quen biết rộng như vậy, quả là người không tầm thường." Hạ thần Tôn Hữu Thiên tham kiến hoàng thượng."Huyền Chi Tử cẩn trọng nhìn hắn.Kẻ này nhìn thoáng qua thì đã rõ cả thực lực và tướng mạo. Đôi mắt hắn rực đỏ như lửa, đầy ý chí và quyết tâm. Khác hẳn với màu đỏ u sầu, trầm lắng của Dạ Nguyệt.Người này lại là bằng hữu của Dạ Nguyệt. Được muội ta tin tưởng thì chắc lai lịch không tầm thường..." Miễn lễ. Ở đây đều là người một nhà cả. Không cần lễ nghi!""Lúc trước ta nghe bảo Huyền Chi Tử là vị vua anh minh, công tâm. Trên triều thì lại hết sức nghiêm túc, cẩn trọng. Nhưng không ngờ lúc ở cùng bằng hữu thì khác một trời một vực...Nhìn ngài ấy cũng còn trẻ.Chắc lớn hơn ta tầm vài tuổi." Hoàng thượng, hạ thần đến đây là vì Dạ Nguyệt cô nương..."Trương Tâm Luyến liền đi vào chủ đề chính. Cũng vì nàng ấy hắn mới đến đây...Huyền Chi Tử nhìn thoáng qua đã thấu tâm tư của hắn. Đôi mắt hắn lo lắng như vậy. Cũng giống cách Mặc Ảnh nhìn Tuyết Băng Tâm kia...Hắn mời cả bốn cùng ngồi xuống." Nàng ấy đã biến mất nửa tháng rồi, ta đã cho người dò la tin tức nhưng đều vô dụng..."- Trương Tâm Luyến lo lắng, hai tay đan vào nhau.Huyền Chi Tử thở dài.Bản thân hắn cũng chẳng khác gì Trương Tâm Luyến, cũng cho mật thám dò la tin, nhưng tiếc là biệt vô âm tín.Riêng Chu La Kì thì bình thản rót trà.Vì hắn thừa biết dù Vương Dạ Nguyệt có quậy phá hay tung hoành khắp nơi cũng chẳng ai hại được nàng ta.Hắn biết thừa!" Vậy Mặc Ảnh đại nhân đâu? Ta nghe nói ngài ấy ở đây cùng vị cô nương nào đó tên Tuyết Băng Tâm, vậy còn Dạ Nguyệt cô nương..."- Chu La Kì nhìn quanh.Huyền Chi Tử vừa nghe nhắc đến Mặc Ảnh thì bốp chén trà vỡ thành từng mảnh.Tôn Hữu Thiên lại thêm phần kinh ngạc.Chuyện gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy?

Chương 158: Tình làm mờ mắt