Phía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ…
Chương 159: Hận
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Huyền Chi Tử đành kể lại toàn bộ sự việc hắn biết từ Vương Dạ Nguyệt.Càng nghe, tay của Trương Tâm Luyến càng siết chặt lại. Còn sắc mặt của Chu La Kì và Tôn Hữu Thiên thì tối vô cùng...Bây giờ bọn họ cũng hiểu lí do chuyển màu mắt của nàng...Lại càng sinh hận!Nhưng có hận cũng chẳng làm được gì. Vốn dĩ trong chuyện này không có kẻ sai.Ta vẫn cảm thấy tức!" Dù có như vậy, tại sao chỉ có một mình nàng ấy chịu thiệt?"- Trương Tâm Luyến tức tối mà bốp vỡ luôn tách trà.Chu La Kì nuốt cả nước bọt.Mấy ông nóng tính vừa thôi!Tách trà này làm từ các loại gốm quý hiếm đấy!" Như ngài nói, tên đó bắt cóc Tuyết Băng Tâm cô nương chỉ vì muốn chia rẻ mối quan hệ giữa Mặc Ảnh đại nhân và Dạ Nguyệt cô nương..."Tôn Hữu Thiên có chút hoài nghi.Việc này thì có lợi gì cho hắn?Với cả, làm sao hắn biết được mối quan hệ giữa Tuyết Băng Tâm và Mặc Ảnh?"Xào xạtNhững cánh hoa từ trên cao bị gió cuốn bay đi.Để lại một cảm giác trống trãi khó tả..." Mọi người sao lại tập trung ở đây đông đủ quá vậy?"Hắn bước đi khẽ như gió, chẳng để lại tiếng động gì. Nhưng giọng nói của hắn lại khiến bộ tứ ngồi đấy hoàng hồn.Mặc Ảnh ung dung đến ngồi cạnh Trương Tâm Luyến.Đã lâu rồi hắn không tâm sự cùng Huyền Chi Tử, định tìm hắn nói rõ vài chuyện thì lại gặp được vài nhân vật không mời vẫn đến...Mặc Ảnh đưa mắt nhìn Tôn Hữu Thiên.Ma lực tỏa ra từ người này...Hắn cũng là một ma thuật sư?" Cho hỏi các hạ là...?"- Tay hắn lịch sự đưa ra chào hỏi.Tôn Hữu Thiên cũng tôn trọng mà bắt lấy." Ta là Tôn Hữu Thiên. Còn ngài là..."—Hắn vẫn hỏi dù trong lòng đã biết tỏngMặc Ảnh cười hiền từ.Kẻ này đã biết thân phận của ta.Mà vẫn làm bộ làm tịch như vậy..." Ta là Mặc Ảnh. Ngài đã biết trước tên của ta, không cần phải lịch sự hỏi han như vậy."Câu nói này của hắn làm Tôn Hữu Thiên đứng hình vài giây.Người này...đọc được suy nghĩ của ta?Hắn cười nhạt.Quả là sư phụ của Dạ Nguyệt cô nương. Những người ở cạnh nàng ấy chẳng ai tầm thường cả..." Mặc Ảnh đại nhân không lo chăm sóc cho Tuyết Băng Tâm cô nương lại chạy đến đây làm gì vậy?"- Trương Tâm Luyến liếc nhìn hắn, giọng nói đầy chanh chua.Hắn mà có sức mạnh như một ma thuật sư thì đã báo thù thay Vương Dạ Nguyệt rồi!Kẻ dám làm đau người hắn yêu.Chỉ có một kết cục!Mặc Ảnh rót trà vào tách. Hắn nhìn bàn tay đầy vết xước của Huyền Chi Tử và Trương Tâm Luyến, cùng với những mãnh vỡ tách trên bàn thì cũng hiểu ra...Bọn họ hận hắn đến mức nào.
Huyền Chi Tử đành kể lại toàn bộ sự việc hắn biết từ Vương Dạ Nguyệt.
Càng nghe, tay của Trương Tâm Luyến càng siết chặt lại. Còn sắc mặt của Chu La Kì và Tôn Hữu Thiên thì tối vô cùng...
Bây giờ bọn họ cũng hiểu lí do chuyển màu mắt của nàng...
Lại càng sinh hận!
Nhưng có hận cũng chẳng làm được gì. Vốn dĩ trong chuyện này không có kẻ sai.
Ta vẫn cảm thấy tức!
" Dù có như vậy, tại sao chỉ có một mình nàng ấy chịu thiệt?"- Trương Tâm Luyến tức tối mà bốp vỡ luôn tách trà.
Chu La Kì nuốt cả nước bọt.
Mấy ông nóng tính vừa thôi!
Tách trà này làm từ các loại gốm quý hiếm đấy!
" Như ngài nói, tên đó bắt cóc Tuyết Băng Tâm cô nương chỉ vì muốn chia rẻ mối quan hệ giữa Mặc Ảnh đại nhân và Dạ Nguyệt cô nương..."
Tôn Hữu Thiên có chút hoài nghi.
Việc này thì có lợi gì cho hắn?
Với cả, làm sao hắn biết được mối quan hệ giữa Tuyết Băng Tâm và Mặc Ảnh?
"
Xào xạt
Những cánh hoa từ trên cao bị gió cuốn bay đi.
Để lại một cảm giác trống trãi khó tả...
" Mọi người sao lại tập trung ở đây đông đủ quá vậy?"
Hắn bước đi khẽ như gió, chẳng để lại tiếng động gì. Nhưng giọng nói của hắn lại khiến bộ tứ ngồi đấy hoàng hồn.
Mặc Ảnh ung dung đến ngồi cạnh Trương Tâm Luyến.
Đã lâu rồi hắn không tâm sự cùng Huyền Chi Tử, định tìm hắn nói rõ vài chuyện thì lại gặp được vài nhân vật không mời vẫn đến...
Mặc Ảnh đưa mắt nhìn Tôn Hữu Thiên.
Ma lực tỏa ra từ người này...
Hắn cũng là một ma thuật sư?
" Cho hỏi các hạ là...?"- Tay hắn lịch sự đưa ra chào hỏi.
Tôn Hữu Thiên cũng tôn trọng mà bắt lấy.
" Ta là Tôn Hữu Thiên. Còn ngài là..."—Hắn vẫn hỏi dù trong lòng đã biết tỏng
Mặc Ảnh cười hiền từ.
Kẻ này đã biết thân phận của ta.
Mà vẫn làm bộ làm tịch như vậy...
" Ta là Mặc Ảnh. Ngài đã biết trước tên của ta, không cần phải lịch sự hỏi han như vậy."
Câu nói này của hắn làm Tôn Hữu Thiên đứng hình vài giây.
Người này...đọc được suy nghĩ của ta?
Hắn cười nhạt.
Quả là sư phụ của Dạ Nguyệt cô nương. Những người ở cạnh nàng ấy chẳng ai tầm thường cả...
" Mặc Ảnh đại nhân không lo chăm sóc cho Tuyết Băng Tâm cô nương lại chạy đến đây làm gì vậy?"- Trương Tâm Luyến liếc nhìn hắn, giọng nói đầy chanh chua.
Hắn mà có sức mạnh như một ma thuật sư thì đã báo thù thay Vương Dạ Nguyệt rồi!
Kẻ dám làm đau người hắn yêu.
Chỉ có một kết cục!
Mặc Ảnh rót trà vào tách. Hắn nhìn bàn tay đầy vết xước của Huyền Chi Tử và Trương Tâm Luyến, cùng với những mãnh vỡ tách trên bàn thì cũng hiểu ra...
Bọn họ hận hắn đến mức nào.
Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!Tác giả: Mộng Tĩnh ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngPhía Bắc Phong Liên Quốc Một ngày nắng đẹp Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát. Ríu rít Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc "Nguyệt" Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô "Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con" Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế. "Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..." Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ… Huyền Chi Tử đành kể lại toàn bộ sự việc hắn biết từ Vương Dạ Nguyệt.Càng nghe, tay của Trương Tâm Luyến càng siết chặt lại. Còn sắc mặt của Chu La Kì và Tôn Hữu Thiên thì tối vô cùng...Bây giờ bọn họ cũng hiểu lí do chuyển màu mắt của nàng...Lại càng sinh hận!Nhưng có hận cũng chẳng làm được gì. Vốn dĩ trong chuyện này không có kẻ sai.Ta vẫn cảm thấy tức!" Dù có như vậy, tại sao chỉ có một mình nàng ấy chịu thiệt?"- Trương Tâm Luyến tức tối mà bốp vỡ luôn tách trà.Chu La Kì nuốt cả nước bọt.Mấy ông nóng tính vừa thôi!Tách trà này làm từ các loại gốm quý hiếm đấy!" Như ngài nói, tên đó bắt cóc Tuyết Băng Tâm cô nương chỉ vì muốn chia rẻ mối quan hệ giữa Mặc Ảnh đại nhân và Dạ Nguyệt cô nương..."Tôn Hữu Thiên có chút hoài nghi.Việc này thì có lợi gì cho hắn?Với cả, làm sao hắn biết được mối quan hệ giữa Tuyết Băng Tâm và Mặc Ảnh?"Xào xạtNhững cánh hoa từ trên cao bị gió cuốn bay đi.Để lại một cảm giác trống trãi khó tả..." Mọi người sao lại tập trung ở đây đông đủ quá vậy?"Hắn bước đi khẽ như gió, chẳng để lại tiếng động gì. Nhưng giọng nói của hắn lại khiến bộ tứ ngồi đấy hoàng hồn.Mặc Ảnh ung dung đến ngồi cạnh Trương Tâm Luyến.Đã lâu rồi hắn không tâm sự cùng Huyền Chi Tử, định tìm hắn nói rõ vài chuyện thì lại gặp được vài nhân vật không mời vẫn đến...Mặc Ảnh đưa mắt nhìn Tôn Hữu Thiên.Ma lực tỏa ra từ người này...Hắn cũng là một ma thuật sư?" Cho hỏi các hạ là...?"- Tay hắn lịch sự đưa ra chào hỏi.Tôn Hữu Thiên cũng tôn trọng mà bắt lấy." Ta là Tôn Hữu Thiên. Còn ngài là..."—Hắn vẫn hỏi dù trong lòng đã biết tỏngMặc Ảnh cười hiền từ.Kẻ này đã biết thân phận của ta.Mà vẫn làm bộ làm tịch như vậy..." Ta là Mặc Ảnh. Ngài đã biết trước tên của ta, không cần phải lịch sự hỏi han như vậy."Câu nói này của hắn làm Tôn Hữu Thiên đứng hình vài giây.Người này...đọc được suy nghĩ của ta?Hắn cười nhạt.Quả là sư phụ của Dạ Nguyệt cô nương. Những người ở cạnh nàng ấy chẳng ai tầm thường cả..." Mặc Ảnh đại nhân không lo chăm sóc cho Tuyết Băng Tâm cô nương lại chạy đến đây làm gì vậy?"- Trương Tâm Luyến liếc nhìn hắn, giọng nói đầy chanh chua.Hắn mà có sức mạnh như một ma thuật sư thì đã báo thù thay Vương Dạ Nguyệt rồi!Kẻ dám làm đau người hắn yêu.Chỉ có một kết cục!Mặc Ảnh rót trà vào tách. Hắn nhìn bàn tay đầy vết xước của Huyền Chi Tử và Trương Tâm Luyến, cùng với những mãnh vỡ tách trên bàn thì cũng hiểu ra...Bọn họ hận hắn đến mức nào.