Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 3 - Chương 107: Vì Nàng Mà Tâm Chua Xót 2
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Vậy nàng thì sao? Trước khi mang thai cũng tham ăn như vậy sao?”Lộ Nhi lắc đầu một cái, khẽ thở dài:“Không phải. Mẹ ta. . . . . . ách, chính là mẫu thân ta nói ta ăn cơm giống như nuôi chim, quá khó khăn. . . . . .”Nuôi chim?Khánh Vương nhăn mày, thì ra là Lộ Nhi cũng không phải là ăn nhiều như vậy. Hắn còn tưởng rằng nàng trời sinh đã có sức ăn như vậy chứ?“Nàng cũng thật là. Lộ Nhi, vậy ở trong Vương phủ, cho tới bây giờ cũng không được ăn nhiều như vậy sao? Khi nàng thèm ăn thì làm sao bây giờ?”Trong mắt mang theo một tia không hiểu, Hiên Vương đối với Lộ Nhi cũng không giống như là rất tốt, theo hắn nhớ thì là như thế.Mặc dù huynh ấy đã cảnh cáo mình, nói rằng Lộ Nhi là của nữ nhân của huynh ấy, nhưng. . . . . .Nhưng vấn đề mấu chốt chính là huynh ấy đối với Lộ Nhi giống như rất có thành kiến.“Haiz, ngươi đã nghe thấy câu trông mơ giải khát ?”Lộ Nhi trợn mắt, nếu như Hiên Vương có thể thừa nhận đứa bé trong bụng của nàng, vậy đối xử với nàng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều?“Trông mơ giải khát?”(ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát, thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.)Khánh Vương lại cau mày, gương mặt không hiểu.“Đói ăn vẽ bánh?”(bản gốc là “Họa bính sung cơ” : gặp nạn dễ thấy ảo giác )Lộ Nhi có chút im lặng, những câu này không phải là từ xưa truyền đến ngày nay? Hắn đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ lại không biết?Hoặc là nàng nên xem thử sách ở triều đại này, bằng không luôn nói khó hiểu như vậy cũng không tốt nha.“Cũng không biết sao? Trông mơ giải khát cùng đói ăn vẽ bánh ý nói chính là không có được đồ như mong muốn, tự mình có thể nghĩ tới, tự mình an ủi chính mình.”Trong lòng Lộ Nhi bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót, nếu như ở hiện đại, hoặc là nói Hiên Vương thừa nhận đứa bé này, nàng cũng không cần sống khổ như thế.“Lộ Nhi, ta hình như cũng hiểu được ý của nàng. Trông mơ giải khát chính là người quá khát nước, nhìn thấy mơ sẽ cảm thấy hết khát. Đói ăn vẽ bánh là nói nếu đói bụng thì vẽ bánh để nhìn sẽ bớt thấy đói bụng, đúng không?”Lộ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lĩnh hội nhanh như vậy, có điều cũng không hoàn toàn đúng.
“Vậy nàng thì sao? Trước khi mang thai cũng tham ăn như vậy sao?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, khẽ thở dài:
“Không phải. Mẹ ta. . . . . . ách, chính là mẫu thân ta nói ta ăn cơm giống như nuôi chim, quá khó khăn. . . . . .”
Nuôi chim?
Khánh Vương nhăn mày, thì ra là Lộ Nhi cũng không phải là ăn nhiều như vậy. Hắn còn tưởng rằng nàng trời sinh đã có sức ăn như vậy chứ?
“Nàng cũng thật là. Lộ Nhi, vậy ở trong Vương phủ, cho tới bây giờ cũng không được ăn nhiều như vậy sao? Khi nàng thèm ăn thì làm sao bây giờ?”
Trong mắt mang theo một tia không hiểu, Hiên Vương đối với Lộ Nhi cũng không giống như là rất tốt, theo hắn nhớ thì là như thế.
Mặc dù huynh ấy đã cảnh cáo mình, nói rằng Lộ Nhi là của nữ nhân của huynh ấy, nhưng. . . . . .
Nhưng vấn đề mấu chốt chính là huynh ấy đối với Lộ Nhi giống như rất có thành kiến.
“Haiz, ngươi đã nghe thấy câu trông mơ giải khát ?”
Lộ Nhi trợn mắt, nếu như Hiên Vương có thể thừa nhận đứa bé trong bụng của nàng, vậy đối xử với nàng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều?
“Trông mơ giải khát?”
(ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát, thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.)
Khánh Vương lại cau mày, gương mặt không hiểu.
“Đói ăn vẽ bánh?”
(bản gốc là “Họa bính sung cơ” : gặp nạn dễ thấy ảo giác )
Lộ Nhi có chút im lặng, những câu này không phải là từ xưa truyền đến ngày nay? Hắn đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ lại không biết?
Hoặc là nàng nên xem thử sách ở triều đại này, bằng không luôn nói khó hiểu như vậy cũng không tốt nha.
“Cũng không biết sao? Trông mơ giải khát cùng đói ăn vẽ bánh ý nói chính là không có được đồ như mong muốn, tự mình có thể nghĩ tới, tự mình an ủi chính mình.”
Trong lòng Lộ Nhi bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót, nếu như ở hiện đại, hoặc là nói Hiên Vương thừa nhận đứa bé này, nàng cũng không cần sống khổ như thế.
“Lộ Nhi, ta hình như cũng hiểu được ý của nàng. Trông mơ giải khát chính là người quá khát nước, nhìn thấy mơ sẽ cảm thấy hết khát. Đói ăn vẽ bánh là nói nếu đói bụng thì vẽ bánh để nhìn sẽ bớt thấy đói bụng, đúng không?”
Lộ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lĩnh hội nhanh như vậy, có điều cũng không hoàn toàn đúng.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Vậy nàng thì sao? Trước khi mang thai cũng tham ăn như vậy sao?”Lộ Nhi lắc đầu một cái, khẽ thở dài:“Không phải. Mẹ ta. . . . . . ách, chính là mẫu thân ta nói ta ăn cơm giống như nuôi chim, quá khó khăn. . . . . .”Nuôi chim?Khánh Vương nhăn mày, thì ra là Lộ Nhi cũng không phải là ăn nhiều như vậy. Hắn còn tưởng rằng nàng trời sinh đã có sức ăn như vậy chứ?“Nàng cũng thật là. Lộ Nhi, vậy ở trong Vương phủ, cho tới bây giờ cũng không được ăn nhiều như vậy sao? Khi nàng thèm ăn thì làm sao bây giờ?”Trong mắt mang theo một tia không hiểu, Hiên Vương đối với Lộ Nhi cũng không giống như là rất tốt, theo hắn nhớ thì là như thế.Mặc dù huynh ấy đã cảnh cáo mình, nói rằng Lộ Nhi là của nữ nhân của huynh ấy, nhưng. . . . . .Nhưng vấn đề mấu chốt chính là huynh ấy đối với Lộ Nhi giống như rất có thành kiến.“Haiz, ngươi đã nghe thấy câu trông mơ giải khát ?”Lộ Nhi trợn mắt, nếu như Hiên Vương có thể thừa nhận đứa bé trong bụng của nàng, vậy đối xử với nàng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều?“Trông mơ giải khát?”(ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát, thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.)Khánh Vương lại cau mày, gương mặt không hiểu.“Đói ăn vẽ bánh?”(bản gốc là “Họa bính sung cơ” : gặp nạn dễ thấy ảo giác )Lộ Nhi có chút im lặng, những câu này không phải là từ xưa truyền đến ngày nay? Hắn đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ lại không biết?Hoặc là nàng nên xem thử sách ở triều đại này, bằng không luôn nói khó hiểu như vậy cũng không tốt nha.“Cũng không biết sao? Trông mơ giải khát cùng đói ăn vẽ bánh ý nói chính là không có được đồ như mong muốn, tự mình có thể nghĩ tới, tự mình an ủi chính mình.”Trong lòng Lộ Nhi bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót, nếu như ở hiện đại, hoặc là nói Hiên Vương thừa nhận đứa bé này, nàng cũng không cần sống khổ như thế.“Lộ Nhi, ta hình như cũng hiểu được ý của nàng. Trông mơ giải khát chính là người quá khát nước, nhìn thấy mơ sẽ cảm thấy hết khát. Đói ăn vẽ bánh là nói nếu đói bụng thì vẽ bánh để nhìn sẽ bớt thấy đói bụng, đúng không?”Lộ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lĩnh hội nhanh như vậy, có điều cũng không hoàn toàn đúng.