Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 3 - Chương 108: Kiên Quyết Không Nhận Bạc Của Hắn

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Đói ăn vẽ bánh cũng không hẳn là sai, nhưng trông mơ giải khát cũng không đúng cho lắm. Ý là nói có một tướng quân cùng quân lính đi đánh giặc, càng về sau bọn họ càng thiếu nước uống, binh lính lại đói khát, lòng quân tan rã. Lúc này tướng quân chợt nói cách đó không xa có một rừng mơ, binh lính vừa nghe có mơ để ăn, từng người một lại phấn chấn lên rốt cục cũng kiên trì đến được nơi có nước. . . . . .”Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lộ Nhi quay đầu đi, có cái gì kỳ quái đâu, trẻ em năm sáu tuổi ở hiện đại cũng biết.“Lộ Nhi, nàng cầm đi, muốn ăn cái gì thì tự mình ra ngoài mua!”Hắn kín đáo đưa ngân phiếu cho Lộ Nhi. Nàng kinh ngạc nhìn, chuyện gì thế này?Hắn cho nàng bạc, chỉ là bởi vì nàng đáng thương sao?Đúng vậy, một nữ nhân không ai đau không ai thương, thật sự là cực đáng thương !Lộ Nhi thở dài, nhẹ giọng nói:“Khánh Vương, không cần. Ngươi cũng biết, ngày thường ta cũng không thể ra ngoài. . . . . .”Haiz, hắn là ai? Nói dễ nghe chính là bằng hữu, nói không dễ nghe chính là người xa lạ, một Vương gia cao cao tại thượng.Bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì nhưng. . . . . .Nhưng hắn đối với mình, so với cha của đứa nhỏ lại tốt hơn rất nhiều!Hiên Vương, ngươi là cha của đứa nhỏ làm sao ngươi có thể kém xa so với người ngoài?“Lộ Nhi, ta không có ý tứ gì khác, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?”Thấy gương mặt Lộ Nhi có chút bị thương, tâm Khánh Vương cũng đau xót, thanh âm càng thêm gấp gáp, hắn không có thương hại nàng, không có xem thường nàng. . . . . .Hắn chẳng qua là thương tiếc nàng, chẳng qua là thương tiếc nàng mà thôi.“Vương gia, ta biết. Nhưng ngươi cũng biết, nếu như hôm nay không phải bởi vì ngươi, ta làm sao có cơ hội ra ngoài? Hơn nữa, trên người của ta không có bạc, nếu quả như thật là có, hắn. . . . . .”

“Đói ăn vẽ bánh cũng không hẳn là sai, nhưng trông mơ giải khát cũng không đúng cho lắm. Ý là nói có một tướng quân cùng quân lính đi đánh giặc, càng về sau bọn họ càng thiếu nước uống, binh lính lại đói khát, lòng quân tan rã. Lúc này tướng quân chợt nói cách đó không xa có một rừng mơ, binh lính vừa nghe có mơ để ăn, từng người một lại phấn chấn lên rốt cục cũng kiên trì đến được nơi có nước. . . . . .”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lộ Nhi quay đầu đi, có cái gì kỳ quái đâu, trẻ em năm sáu tuổi ở hiện đại cũng biết.

“Lộ Nhi, nàng cầm đi, muốn ăn cái gì thì tự mình ra ngoài mua!”

Hắn kín đáo đưa ngân phiếu cho Lộ Nhi. Nàng kinh ngạc nhìn, chuyện gì thế này?

Hắn cho nàng bạc, chỉ là bởi vì nàng đáng thương sao?

Đúng vậy, một nữ nhân không ai đau không ai thương, thật sự là cực đáng thương !

Lộ Nhi thở dài, nhẹ giọng nói:

“Khánh Vương, không cần. Ngươi cũng biết, ngày thường ta cũng không thể ra ngoài. . . . . .”

Haiz, hắn là ai? Nói dễ nghe chính là bằng hữu, nói không dễ nghe chính là người xa lạ, một Vương gia cao cao tại thượng.

Bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì nhưng. . . . . .

Nhưng hắn đối với mình, so với cha của đứa nhỏ lại tốt hơn rất nhiều!

Hiên Vương, ngươi là cha của đứa nhỏ làm sao ngươi có thể kém xa so với người ngoài?

“Lộ Nhi, ta không có ý tứ gì khác, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?”

Thấy gương mặt Lộ Nhi có chút bị thương, tâm Khánh Vương cũng đau xót, thanh âm càng thêm gấp gáp, hắn không có thương hại nàng, không có xem thường nàng. . . . . .

Hắn chẳng qua là thương tiếc nàng, chẳng qua là thương tiếc nàng mà thôi.

“Vương gia, ta biết. Nhưng ngươi cũng biết, nếu như hôm nay không phải bởi vì ngươi, ta làm sao có cơ hội ra ngoài? Hơn nữa, trên người của ta không có bạc, nếu quả như thật là có, hắn. . . . . .”

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Đói ăn vẽ bánh cũng không hẳn là sai, nhưng trông mơ giải khát cũng không đúng cho lắm. Ý là nói có một tướng quân cùng quân lính đi đánh giặc, càng về sau bọn họ càng thiếu nước uống, binh lính lại đói khát, lòng quân tan rã. Lúc này tướng quân chợt nói cách đó không xa có một rừng mơ, binh lính vừa nghe có mơ để ăn, từng người một lại phấn chấn lên rốt cục cũng kiên trì đến được nơi có nước. . . . . .”Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lộ Nhi quay đầu đi, có cái gì kỳ quái đâu, trẻ em năm sáu tuổi ở hiện đại cũng biết.“Lộ Nhi, nàng cầm đi, muốn ăn cái gì thì tự mình ra ngoài mua!”Hắn kín đáo đưa ngân phiếu cho Lộ Nhi. Nàng kinh ngạc nhìn, chuyện gì thế này?Hắn cho nàng bạc, chỉ là bởi vì nàng đáng thương sao?Đúng vậy, một nữ nhân không ai đau không ai thương, thật sự là cực đáng thương !Lộ Nhi thở dài, nhẹ giọng nói:“Khánh Vương, không cần. Ngươi cũng biết, ngày thường ta cũng không thể ra ngoài. . . . . .”Haiz, hắn là ai? Nói dễ nghe chính là bằng hữu, nói không dễ nghe chính là người xa lạ, một Vương gia cao cao tại thượng.Bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì nhưng. . . . . .Nhưng hắn đối với mình, so với cha của đứa nhỏ lại tốt hơn rất nhiều!Hiên Vương, ngươi là cha của đứa nhỏ làm sao ngươi có thể kém xa so với người ngoài?“Lộ Nhi, ta không có ý tứ gì khác, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?”Thấy gương mặt Lộ Nhi có chút bị thương, tâm Khánh Vương cũng đau xót, thanh âm càng thêm gấp gáp, hắn không có thương hại nàng, không có xem thường nàng. . . . . .Hắn chẳng qua là thương tiếc nàng, chẳng qua là thương tiếc nàng mà thôi.“Vương gia, ta biết. Nhưng ngươi cũng biết, nếu như hôm nay không phải bởi vì ngươi, ta làm sao có cơ hội ra ngoài? Hơn nữa, trên người của ta không có bạc, nếu quả như thật là có, hắn. . . . . .”

Quyển 3 - Chương 108: Kiên Quyết Không Nhận Bạc Của Hắn