Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 3 - Chương 114: Rất Muốn Trêu Đùa Hắn

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Không sao cả, ngươi bận thì cứ đi đi!”Ở Ngô đồng viện vốn không có nhiều nha đầu, chỉ có một người xử lý quả thật cũng có chút khó khăn.“Vương gia, tiểu thư nàng. . . . . .”Nhìn trong tay Lộ Nhi đang cầm gì đó, Đan nhi đã hiểu rõ.Tiểu thư đối với nàng rất tốt, nhưng lại có tình cảm riêng tư cùng Khánh Vương, nếu như bị Vương gia biết, vậy. . . . . .Khánh Vương chắc không phải là quang minh chính đại đến thăm chứ?Vừa rồi nàng cũng không nghe tin Khánh Vương đến.Nàng có thể mắt nhắm mắt mở nhưng cũng không thể để cho Vương gia hiểu lầm tiểu thư được.Tiểu thư bây giờ đang ở trong phủ, vốn là cực kỳ khó xử.“Đan nhi, em có việc thì đi đi! Đúng rồi, cho em ăn thử một viên, ăn thật ngon nha. . . . . .”Không nói lời gì, Lộ Nhi liền đem một viên ô mai đưa đến trong miệng Đan nhi, Đan nhi nhăn mày ——Quá chua a, chua đến ghê răng. Nhưng tiểu thư lại ăn hăng hái như vậy.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan nhi nhăn lại, ánh mắt Lộ Nhi liếc về phía Khánh Vương ——Đan nhi không thích ăn đồ chua như vậy, không biết Khánh Vương có thích ăn hay không?Hai mắt chuyển một cái, trong đôi mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm, ngón tay ngọc thon dài lấy ra một viên, không nói lời gì liền đưa tới khóe miệng Khánh Vương, trên mặt mang nụ cười lấy lòng:“Vương gia, ngươi cũng nếm thử một chút, thật là tốt, ăn thật ngon . . . . . .”Khánh Vương nháy mắt mấy cái, không muốn cô phụ gương mặt quá mức rực rỡ:“Lộ Nhi, cái này. . . . . .”Ô ô, ai có thể nói cho hắn biết, làm thế nào để cự tuyệt khuôn mặt tươi cười đáng yêu a?Ngươi xem nàng cười chính là rất rực rỡ, nhưng. . . . . .Thế nhưng trong đôi mắt sáng ngời này, thậm chí hắn có thể nhìn thấy một chút ranh mãnh!Đây là lấy lòng sao? Căn bản là trêu đùa!Nhưng hết lần này tới lần khác người ta có câu không giơ tay đánh người đang cười, đừng nói là đánh, coi như là cự tuyệt cũng rất khó khăn.“Vương gia, há mồm a, thật ăn thật ngon. . . . . .”

“Không sao cả, ngươi bận thì cứ đi đi!”

Ở Ngô đồng viện vốn không có nhiều nha đầu, chỉ có một người xử lý quả thật cũng có chút khó khăn.

“Vương gia, tiểu thư nàng. . . . . .”

Nhìn trong tay Lộ Nhi đang cầm gì đó, Đan nhi đã hiểu rõ.

Tiểu thư đối với nàng rất tốt, nhưng lại có tình cảm riêng tư cùng Khánh Vương, nếu như bị Vương gia biết, vậy. . . . . .

Khánh Vương chắc không phải là quang minh chính đại đến thăm chứ?

Vừa rồi nàng cũng không nghe tin Khánh Vương đến.

Nàng có thể mắt nhắm mắt mở nhưng cũng không thể để cho Vương gia hiểu lầm tiểu thư được.

Tiểu thư bây giờ đang ở trong phủ, vốn là cực kỳ khó xử.

“Đan nhi, em có việc thì đi đi! Đúng rồi, cho em ăn thử một viên, ăn thật ngon nha. . . . . .”

Không nói lời gì, Lộ Nhi liền đem một viên ô mai đưa đến trong miệng Đan nhi, Đan nhi nhăn mày ——

Quá chua a, chua đến ghê răng. Nhưng tiểu thư lại ăn hăng hái như vậy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan nhi nhăn lại, ánh mắt Lộ Nhi liếc về phía Khánh Vương ——

Đan nhi không thích ăn đồ chua như vậy, không biết Khánh Vương có thích ăn hay không?

Hai mắt chuyển một cái, trong đôi mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm, ngón tay ngọc thon dài lấy ra một viên, không nói lời gì liền đưa tới khóe miệng Khánh Vương, trên mặt mang nụ cười lấy lòng:

“Vương gia, ngươi cũng nếm thử một chút, thật là tốt, ăn thật ngon . . . . . .”

Khánh Vương nháy mắt mấy cái, không muốn cô phụ gương mặt quá mức rực rỡ:

“Lộ Nhi, cái này. . . . . .”

Ô ô, ai có thể nói cho hắn biết, làm thế nào để cự tuyệt khuôn mặt tươi cười đáng yêu a?

Ngươi xem nàng cười chính là rất rực rỡ, nhưng. . . . . .

Thế nhưng trong đôi mắt sáng ngời này, thậm chí hắn có thể nhìn thấy một chút ranh mãnh!

Đây là lấy lòng sao? Căn bản là trêu đùa!

Nhưng hết lần này tới lần khác người ta có câu không giơ tay đánh người đang cười, đừng nói là đánh, coi như là cự tuyệt cũng rất khó khăn.

“Vương gia, há mồm a, thật ăn thật ngon. . . . . .”

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Không sao cả, ngươi bận thì cứ đi đi!”Ở Ngô đồng viện vốn không có nhiều nha đầu, chỉ có một người xử lý quả thật cũng có chút khó khăn.“Vương gia, tiểu thư nàng. . . . . .”Nhìn trong tay Lộ Nhi đang cầm gì đó, Đan nhi đã hiểu rõ.Tiểu thư đối với nàng rất tốt, nhưng lại có tình cảm riêng tư cùng Khánh Vương, nếu như bị Vương gia biết, vậy. . . . . .Khánh Vương chắc không phải là quang minh chính đại đến thăm chứ?Vừa rồi nàng cũng không nghe tin Khánh Vương đến.Nàng có thể mắt nhắm mắt mở nhưng cũng không thể để cho Vương gia hiểu lầm tiểu thư được.Tiểu thư bây giờ đang ở trong phủ, vốn là cực kỳ khó xử.“Đan nhi, em có việc thì đi đi! Đúng rồi, cho em ăn thử một viên, ăn thật ngon nha. . . . . .”Không nói lời gì, Lộ Nhi liền đem một viên ô mai đưa đến trong miệng Đan nhi, Đan nhi nhăn mày ——Quá chua a, chua đến ghê răng. Nhưng tiểu thư lại ăn hăng hái như vậy.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan nhi nhăn lại, ánh mắt Lộ Nhi liếc về phía Khánh Vương ——Đan nhi không thích ăn đồ chua như vậy, không biết Khánh Vương có thích ăn hay không?Hai mắt chuyển một cái, trong đôi mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm, ngón tay ngọc thon dài lấy ra một viên, không nói lời gì liền đưa tới khóe miệng Khánh Vương, trên mặt mang nụ cười lấy lòng:“Vương gia, ngươi cũng nếm thử một chút, thật là tốt, ăn thật ngon . . . . . .”Khánh Vương nháy mắt mấy cái, không muốn cô phụ gương mặt quá mức rực rỡ:“Lộ Nhi, cái này. . . . . .”Ô ô, ai có thể nói cho hắn biết, làm thế nào để cự tuyệt khuôn mặt tươi cười đáng yêu a?Ngươi xem nàng cười chính là rất rực rỡ, nhưng. . . . . .Thế nhưng trong đôi mắt sáng ngời này, thậm chí hắn có thể nhìn thấy một chút ranh mãnh!Đây là lấy lòng sao? Căn bản là trêu đùa!Nhưng hết lần này tới lần khác người ta có câu không giơ tay đánh người đang cười, đừng nói là đánh, coi như là cự tuyệt cũng rất khó khăn.“Vương gia, há mồm a, thật ăn thật ngon. . . . . .”

Quyển 3 - Chương 114: Rất Muốn Trêu Đùa Hắn