Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 4 - Chương 188: Bất Tri Bất Giác Yêu
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Thôi, nàng không sao là tốt rồi. . . . . .”Chợt, Khánh Vương thở dài, ý bảo {ám vệ} lui ra.Hắn đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ trăng bạc giống như cái móc, nghiêng nghiêng treo trên bầu trời ——Lộ Nhi, nàng đã ngủ chưa? Tối nay, nàng có giấc mơ đẹp chứ? Chỉ là không biết trong mộng của nàng có ta hay không?Có thể, cũng vì ta mà cười một tiếng hay không?Cho tới bây giờ hắn cũng không biết cái gì là yêu, hắn cho rằng cả đời này, hắn sẽ không yêu người nào.Nhưng bây giờ hắn mới biết, thì ra yêu là để ý, bất tri bất giác đối với một người để ý hơn, quan tâm nhiều hơn, cũng đã thành yêu.Yêu trước tiên là hứng thú, khi hắn không kìm hãm được cảm thấy hứng thú với nàng, thì ra tim của hắn cũng đã không tự chủ được vì nàng mà rung động.Nhưng, lúc ấy hắn không biết, nếu như biết, hắn sẽ không. . . . . .Thật sẽ không sao?Nếu hắn nói không, thật sự có thể quản tâm mình sao?Không thể nào, tình cảm con người, tại sao có thể đơn giản như vậy?Lộ Nhi, ta nên vứt bỏ sao? Nàng thật tàn nhẫn!Nàng cho phép huynh ấy, ôm lấy nàng ngủ. . . . . .Cũng không cho phép ta, vì nàng lau đi chút nước sốt trên khóe miệng. . . . . .Thật ra thì, yêu cầu của ta không cao, vẫn luôn không cao!Đêm, dài hơn, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp mảnh đất, đêm dài đằng đẵng, cũng đã định, có người cô đơn khó ngủ!————Có người nói, trăng là trăng tương tư, đó có thật không?Ánh trăng sáng tỏ, như những đốm nhỏ chiếu tới trong rừng, chiếu tới thân ảnh cao ngạo!Trên mặt của hắn tĩnh lặng, lạnh lùng, vô ba vô lan (không phong ba không gợn sóng), vô tình vô dục. . . . . .Tay, sợ hãi đưa đến trong tay áo, lấy ra một bình nhỏ màu xanh đậm.“Chủ thượng, ngài điên rồi sao? Ngài điên rồi, ngài thật điên rồi. . . . . .”Một nam tử áo đen đột nhiên từ trong bóng tối bước ra ngoài, tức giận hô.
“Thôi, nàng không sao là tốt rồi. . . . . .”
Chợt, Khánh Vương thở dài, ý bảo {ám vệ} lui ra.
Hắn đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ trăng bạc giống như cái móc, nghiêng nghiêng treo trên bầu trời ——
Lộ Nhi, nàng đã ngủ chưa? Tối nay, nàng có giấc mơ đẹp chứ? Chỉ là không biết trong mộng của nàng có ta hay không?
Có thể, cũng vì ta mà cười một tiếng hay không?
Cho tới bây giờ hắn cũng không biết cái gì là yêu, hắn cho rằng cả đời này, hắn sẽ không yêu người nào.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, thì ra yêu là để ý, bất tri bất giác đối với một người để ý hơn, quan tâm nhiều hơn, cũng đã thành yêu.
Yêu trước tiên là hứng thú, khi hắn không kìm hãm được cảm thấy hứng thú với nàng, thì ra tim của hắn cũng đã không tự chủ được vì nàng mà rung động.
Nhưng, lúc ấy hắn không biết, nếu như biết, hắn sẽ không. . . . . .
Thật sẽ không sao?
Nếu hắn nói không, thật sự có thể quản tâm mình sao?
Không thể nào, tình cảm con người, tại sao có thể đơn giản như vậy?
Lộ Nhi, ta nên vứt bỏ sao? Nàng thật tàn nhẫn!
Nàng cho phép huynh ấy, ôm lấy nàng ngủ. . . . . .
Cũng không cho phép ta, vì nàng lau đi chút nước sốt trên khóe miệng. . . . . .
Thật ra thì, yêu cầu của ta không cao, vẫn luôn không cao!
Đêm, dài hơn, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp mảnh đất, đêm dài đằng đẵng, cũng đã định, có người cô đơn khó ngủ!
————
Có người nói, trăng là trăng tương tư, đó có thật không?
Ánh trăng sáng tỏ, như những đốm nhỏ chiếu tới trong rừng, chiếu tới thân ảnh cao ngạo!
Trên mặt của hắn tĩnh lặng, lạnh lùng, vô ba vô lan (không phong ba không gợn sóng), vô tình vô dục. . . . . .
Tay, sợ hãi đưa đến trong tay áo, lấy ra một bình nhỏ màu xanh đậm.
“Chủ thượng, ngài điên rồi sao? Ngài điên rồi, ngài thật điên rồi. . . . . .”
Một nam tử áo đen đột nhiên từ trong bóng tối bước ra ngoài, tức giận hô.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Thôi, nàng không sao là tốt rồi. . . . . .”Chợt, Khánh Vương thở dài, ý bảo {ám vệ} lui ra.Hắn đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ trăng bạc giống như cái móc, nghiêng nghiêng treo trên bầu trời ——Lộ Nhi, nàng đã ngủ chưa? Tối nay, nàng có giấc mơ đẹp chứ? Chỉ là không biết trong mộng của nàng có ta hay không?Có thể, cũng vì ta mà cười một tiếng hay không?Cho tới bây giờ hắn cũng không biết cái gì là yêu, hắn cho rằng cả đời này, hắn sẽ không yêu người nào.Nhưng bây giờ hắn mới biết, thì ra yêu là để ý, bất tri bất giác đối với một người để ý hơn, quan tâm nhiều hơn, cũng đã thành yêu.Yêu trước tiên là hứng thú, khi hắn không kìm hãm được cảm thấy hứng thú với nàng, thì ra tim của hắn cũng đã không tự chủ được vì nàng mà rung động.Nhưng, lúc ấy hắn không biết, nếu như biết, hắn sẽ không. . . . . .Thật sẽ không sao?Nếu hắn nói không, thật sự có thể quản tâm mình sao?Không thể nào, tình cảm con người, tại sao có thể đơn giản như vậy?Lộ Nhi, ta nên vứt bỏ sao? Nàng thật tàn nhẫn!Nàng cho phép huynh ấy, ôm lấy nàng ngủ. . . . . .Cũng không cho phép ta, vì nàng lau đi chút nước sốt trên khóe miệng. . . . . .Thật ra thì, yêu cầu của ta không cao, vẫn luôn không cao!Đêm, dài hơn, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp mảnh đất, đêm dài đằng đẵng, cũng đã định, có người cô đơn khó ngủ!————Có người nói, trăng là trăng tương tư, đó có thật không?Ánh trăng sáng tỏ, như những đốm nhỏ chiếu tới trong rừng, chiếu tới thân ảnh cao ngạo!Trên mặt của hắn tĩnh lặng, lạnh lùng, vô ba vô lan (không phong ba không gợn sóng), vô tình vô dục. . . . . .Tay, sợ hãi đưa đến trong tay áo, lấy ra một bình nhỏ màu xanh đậm.“Chủ thượng, ngài điên rồi sao? Ngài điên rồi, ngài thật điên rồi. . . . . .”Một nam tử áo đen đột nhiên từ trong bóng tối bước ra ngoài, tức giận hô.