Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 4 - Chương 308: Phu Nhân Mất Tích 1

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Trong lòng của hắn, có phải không có sự tồn tại của nàng?Nếu như có một chút, hắn cũng không nên lạnh nhạt coi thường nàng như vậy!Nàng đã thử rất nhiều cách, hôn, uy h**p, tìm cái chết. . . . . .Nhưng hắn ——Từ đầu đến cuối không có chút cử động nào, cử động gì cũng không có!Có phải cho dù nàng thật sự chết, thật sự chết trước mặt hắn, hắn cũng không tỉnh lại hay không. . . . . .Tâm, rất đau, cũng rất lạnh!Chân giống như theo bản năng, dùng sức đạp một cái. . . . . .“Rầm. . . . . .”Thanh âm oanh oanh liệt liệt rơi xuống đất, Lộ Nhi chỉ cảm thấy cổ giống như bị người bóp chặt. . . . . .Thật là đau, thật khó chịu!Mình không thể hít thở, thật không thể hít thở!Một loại cảm giác hít thở không thông, một loại cảm giác bất đắc dĩ muốn hô cứu mạng cũng khó khăn mở miệng!“A. . . . . .”Trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng r*n r* bất đắc dĩ, nhưng thanh âm kia cực bé, khi Tiểu Tuệ quay đầu lại nhìn thấy Lộ Nhi đã. . . . . .“Phu nhân. . . . . .”“Lộ Nhi. . . . . .”Tiểu Tuệ vừa muốn chạy tới, trước mắt chợt lóe, giống như trận gió lạnh thổi qua gò má, trên mặt thật đau.Lúc ngẩng đầu đã không thấy Lộ Nhi đâu, bên trong phòng chỉ có lụa trắng tung bay, cô độc lay động!“Phu nhân. . . . . .”Phu nhân đâu? Tại sao trong nháy mắt, phu nhân vô duyên vô cớ biến mất như vậy?Khiếp sợ quay đầu, thấy Hiên Vương vẫn nằm yên trên giường, chăn mền trên người cũng đắp cẩn thận, căn bản chưa từng động đậy!Vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy có người gọi tên phu nhân, nhưng. . . . . .Nhưng người kia, không phải là Vương gia a! Vương gia vẫn luôn nằm ở trên giường, hơn nữa trên người mặc bạch y, áo lót màu trắng!Nhưng vừa rồi, nàng rõ ràng thấy một cái bóng màu đen, thậm chí nàng cảm giác được, hơi thở lạnh thấu xương, lạnh như băng.

Trong lòng của hắn, có phải không có sự tồn tại của nàng?

Nếu như có một chút, hắn cũng không nên lạnh nhạt coi thường nàng như vậy!

Nàng đã thử rất nhiều cách, hôn, uy h**p, tìm cái chết. . . . . .

Nhưng hắn ——

Từ đầu đến cuối không có chút cử động nào, cử động gì cũng không có!

Có phải cho dù nàng thật sự chết, thật sự chết trước mặt hắn, hắn cũng không tỉnh lại hay không. . . . . .

Tâm, rất đau, cũng rất lạnh!

Chân giống như theo bản năng, dùng sức đạp một cái. . . . . .

“Rầm. . . . . .”

Thanh âm oanh oanh liệt liệt rơi xuống đất, Lộ Nhi chỉ cảm thấy cổ giống như bị người bóp chặt. . . . . .

Thật là đau, thật khó chịu!

Mình không thể hít thở, thật không thể hít thở!

Một loại cảm giác hít thở không thông, một loại cảm giác bất đắc dĩ muốn hô cứu mạng cũng khó khăn mở miệng!

“A. . . . . .”

Trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng r*n r* bất đắc dĩ, nhưng thanh âm kia cực bé, khi Tiểu Tuệ quay đầu lại nhìn thấy Lộ Nhi đã. . . . . .

“Phu nhân. . . . . .”

“Lộ Nhi. . . . . .”

Tiểu Tuệ vừa muốn chạy tới, trước mắt chợt lóe, giống như trận gió lạnh thổi qua gò má, trên mặt thật đau.

Lúc ngẩng đầu đã không thấy Lộ Nhi đâu, bên trong phòng chỉ có lụa trắng tung bay, cô độc lay động!

“Phu nhân. . . . . .”

Phu nhân đâu? Tại sao trong nháy mắt, phu nhân vô duyên vô cớ biến mất như vậy?

Khiếp sợ quay đầu, thấy Hiên Vương vẫn nằm yên trên giường, chăn mền trên người cũng đắp cẩn thận, căn bản chưa từng động đậy!

Vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy có người gọi tên phu nhân, nhưng. . . . . .

Nhưng người kia, không phải là Vương gia a! Vương gia vẫn luôn nằm ở trên giường, hơn nữa trên người mặc bạch y, áo lót màu trắng!

Nhưng vừa rồi, nàng rõ ràng thấy một cái bóng màu đen, thậm chí nàng cảm giác được, hơi thở lạnh thấu xương, lạnh như băng.

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Trong lòng của hắn, có phải không có sự tồn tại của nàng?Nếu như có một chút, hắn cũng không nên lạnh nhạt coi thường nàng như vậy!Nàng đã thử rất nhiều cách, hôn, uy h**p, tìm cái chết. . . . . .Nhưng hắn ——Từ đầu đến cuối không có chút cử động nào, cử động gì cũng không có!Có phải cho dù nàng thật sự chết, thật sự chết trước mặt hắn, hắn cũng không tỉnh lại hay không. . . . . .Tâm, rất đau, cũng rất lạnh!Chân giống như theo bản năng, dùng sức đạp một cái. . . . . .“Rầm. . . . . .”Thanh âm oanh oanh liệt liệt rơi xuống đất, Lộ Nhi chỉ cảm thấy cổ giống như bị người bóp chặt. . . . . .Thật là đau, thật khó chịu!Mình không thể hít thở, thật không thể hít thở!Một loại cảm giác hít thở không thông, một loại cảm giác bất đắc dĩ muốn hô cứu mạng cũng khó khăn mở miệng!“A. . . . . .”Trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng r*n r* bất đắc dĩ, nhưng thanh âm kia cực bé, khi Tiểu Tuệ quay đầu lại nhìn thấy Lộ Nhi đã. . . . . .“Phu nhân. . . . . .”“Lộ Nhi. . . . . .”Tiểu Tuệ vừa muốn chạy tới, trước mắt chợt lóe, giống như trận gió lạnh thổi qua gò má, trên mặt thật đau.Lúc ngẩng đầu đã không thấy Lộ Nhi đâu, bên trong phòng chỉ có lụa trắng tung bay, cô độc lay động!“Phu nhân. . . . . .”Phu nhân đâu? Tại sao trong nháy mắt, phu nhân vô duyên vô cớ biến mất như vậy?Khiếp sợ quay đầu, thấy Hiên Vương vẫn nằm yên trên giường, chăn mền trên người cũng đắp cẩn thận, căn bản chưa từng động đậy!Vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy có người gọi tên phu nhân, nhưng. . . . . .Nhưng người kia, không phải là Vương gia a! Vương gia vẫn luôn nằm ở trên giường, hơn nữa trên người mặc bạch y, áo lót màu trắng!Nhưng vừa rồi, nàng rõ ràng thấy một cái bóng màu đen, thậm chí nàng cảm giác được, hơi thở lạnh thấu xương, lạnh như băng.

Quyển 4 - Chương 308: Phu Nhân Mất Tích 1