Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 873: Trẻ Nhỏ Cũng Cứu Mỹ Nhân 2
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nhìn vẻ mặt bé gái, Bảo Bảo đã hiểu ý nghĩ của cô bé, hắn cất bước đi tới quán nhỏ, vừa mới đi được một bước, vạt áo lại bị cô bé kéo lấy:“Ca ca, ca muốn giúp Nha đầu mua thức ăn sao?”“Nha đầu? Tên của muội là Nha đầu sao?”Bảo Bảo nhếch mày, mắt lạnh nhìn về cái tay nhỏ bé đang nắm lấy áo mình, nhàn nhạt hỏi.“Dạ, cha nói dù sao nữ hài tử lớn lên cũng phải lập gia đình, gọi Nha đầu là được. . . . .”Cô bé lúng túng cười, thanh âm nhỏ đến nỗi thiếu chút nữa không nghe được.“Nữ hài tử? Cũng không phải là một đứa trẻ sao? Tên Nha đầu này, ừm. . . . . . muội biết đây là hoa gì không?”Bảo Bảo liếc mắt một cái, chỉ vào bông hoa nhỏ bên tường cách đó không xa, thấp giọng hỏi.“Hoa oản oản [1], hoa giống như chén nhỏ. . . . . .”Bảo Bảo gật đầu một cái: “Đúng vậy, muội có thể bảo cha muội gọi mình là Vãn Vãn[2] cũng được. . . . . .”Vãn Vãn ? Nha đầu đọc một tiếng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn liền rực rỡ:“Được, ca ca, sau này muội là Vãn Vãn, muội có tên. . . . . . muội có tên. . . . . .”Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô bé, Bảo Bảo thở dài, thật là xã hội cổ đại độc ác, ngay cả một đứa bé gái cũng không có tên sao?“Vãn Vãn, mua chút đồ ăn rồi muội trở về ăn với nương đi!”Nhìn đứa nhỏ đáng thương này, Bảo Bảo thầm nói: về sau hắn nhất định sẽ thay đổi tình cảnh này, nhất định.“Ca ca, mấy món này rất đắt tiền, Vãn Vãn muốn. . . . . . Ca ca có thể giúp Vãn Vãn đem tiền mua thức ăn đổi thành gạo được không, gạo có thể ăn được nhiều ngày. . . . .”Vãn Vãn lại kéo tay Bảo Bảo, nhưng một cô bé có thể nghĩ đến chuyện như vậy cũng coi là hiếm thấy vì nó còn nhỏ như vậy a.Khi hai đứa nhỏ đến cửa hàng mua gạo, ở đó mọi người thấy chỉ có hai đứa bé nên họ đặc biệt tốt bụng khiêng đến nhà Vãn Vãn.~*~*~*~*~*~Chú thích :[1] Hoa oản oản – 碗碗花Mình không biết là hoa gì, nhưng tìm trên Google thì đa số thấy ra hình hoa này ( nhìn quen nhưng cũng không biết tên).[2] Vãn Vãn – 晚晚Oản (碗) và Vãn (晚) là hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa.Cả hai cùng đọc là wan, nhưng oản nghĩa là chén còn vãn nghĩa là muộn, chậm trễ.
Nhìn vẻ mặt bé gái, Bảo Bảo đã hiểu ý nghĩ của cô bé, hắn cất bước đi tới quán nhỏ, vừa mới đi được một bước, vạt áo lại bị cô bé kéo lấy:
“Ca ca, ca muốn giúp Nha đầu mua thức ăn sao?”
“Nha đầu? Tên của muội là Nha đầu sao?”
Bảo Bảo nhếch mày, mắt lạnh nhìn về cái tay nhỏ bé đang nắm lấy áo mình, nhàn nhạt hỏi.
“Dạ, cha nói dù sao nữ hài tử lớn lên cũng phải lập gia đình, gọi Nha đầu là được. . . . .”
Cô bé lúng túng cười, thanh âm nhỏ đến nỗi thiếu chút nữa không nghe được.
“Nữ hài tử? Cũng không phải là một đứa trẻ sao? Tên Nha đầu này, ừm. . . . . . muội biết đây là hoa gì không?”
Bảo Bảo liếc mắt một cái, chỉ vào bông hoa nhỏ bên tường cách đó không xa, thấp giọng hỏi.
“Hoa oản oản [1], hoa giống như chén nhỏ. . . . . .”
Bảo Bảo gật đầu một cái: “Đúng vậy, muội có thể bảo cha muội gọi mình là Vãn Vãn[2] cũng được. . . . . .”
Vãn Vãn ? Nha đầu đọc một tiếng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn liền rực rỡ:
“Được, ca ca, sau này muội là Vãn Vãn, muội có tên. . . . . . muội có tên. . . . . .”
Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô bé, Bảo Bảo thở dài, thật là xã hội cổ đại độc ác, ngay cả một đứa bé gái cũng không có tên sao?
“Vãn Vãn, mua chút đồ ăn rồi muội trở về ăn với nương đi!”
Nhìn đứa nhỏ đáng thương này, Bảo Bảo thầm nói: về sau hắn nhất định sẽ thay đổi tình cảnh này, nhất định.
“Ca ca, mấy món này rất đắt tiền, Vãn Vãn muốn. . . . . . Ca ca có thể giúp Vãn Vãn đem tiền mua thức ăn đổi thành gạo được không, gạo có thể ăn được nhiều ngày. . . . .”
Vãn Vãn lại kéo tay Bảo Bảo, nhưng một cô bé có thể nghĩ đến chuyện như vậy cũng coi là hiếm thấy vì nó còn nhỏ như vậy a.
Khi hai đứa nhỏ đến cửa hàng mua gạo, ở đó mọi người thấy chỉ có hai đứa bé nên họ đặc biệt tốt bụng khiêng đến nhà Vãn Vãn.
~*~*~*~*~*
~Chú thích :
[1] Hoa oản oản – 碗碗花
Mình không biết là hoa gì, nhưng tìm trên Google thì đa số thấy ra hình hoa này ( nhìn quen nhưng cũng không biết tên).
[2] Vãn Vãn – 晚晚
Oản (碗) và Vãn (晚) là hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa.
Cả hai cùng đọc là wan, nhưng oản nghĩa là chén còn vãn nghĩa là muộn, chậm trễ.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nhìn vẻ mặt bé gái, Bảo Bảo đã hiểu ý nghĩ của cô bé, hắn cất bước đi tới quán nhỏ, vừa mới đi được một bước, vạt áo lại bị cô bé kéo lấy:“Ca ca, ca muốn giúp Nha đầu mua thức ăn sao?”“Nha đầu? Tên của muội là Nha đầu sao?”Bảo Bảo nhếch mày, mắt lạnh nhìn về cái tay nhỏ bé đang nắm lấy áo mình, nhàn nhạt hỏi.“Dạ, cha nói dù sao nữ hài tử lớn lên cũng phải lập gia đình, gọi Nha đầu là được. . . . .”Cô bé lúng túng cười, thanh âm nhỏ đến nỗi thiếu chút nữa không nghe được.“Nữ hài tử? Cũng không phải là một đứa trẻ sao? Tên Nha đầu này, ừm. . . . . . muội biết đây là hoa gì không?”Bảo Bảo liếc mắt một cái, chỉ vào bông hoa nhỏ bên tường cách đó không xa, thấp giọng hỏi.“Hoa oản oản [1], hoa giống như chén nhỏ. . . . . .”Bảo Bảo gật đầu một cái: “Đúng vậy, muội có thể bảo cha muội gọi mình là Vãn Vãn[2] cũng được. . . . . .”Vãn Vãn ? Nha đầu đọc một tiếng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn liền rực rỡ:“Được, ca ca, sau này muội là Vãn Vãn, muội có tên. . . . . . muội có tên. . . . . .”Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô bé, Bảo Bảo thở dài, thật là xã hội cổ đại độc ác, ngay cả một đứa bé gái cũng không có tên sao?“Vãn Vãn, mua chút đồ ăn rồi muội trở về ăn với nương đi!”Nhìn đứa nhỏ đáng thương này, Bảo Bảo thầm nói: về sau hắn nhất định sẽ thay đổi tình cảnh này, nhất định.“Ca ca, mấy món này rất đắt tiền, Vãn Vãn muốn. . . . . . Ca ca có thể giúp Vãn Vãn đem tiền mua thức ăn đổi thành gạo được không, gạo có thể ăn được nhiều ngày. . . . .”Vãn Vãn lại kéo tay Bảo Bảo, nhưng một cô bé có thể nghĩ đến chuyện như vậy cũng coi là hiếm thấy vì nó còn nhỏ như vậy a.Khi hai đứa nhỏ đến cửa hàng mua gạo, ở đó mọi người thấy chỉ có hai đứa bé nên họ đặc biệt tốt bụng khiêng đến nhà Vãn Vãn.~*~*~*~*~*~Chú thích :[1] Hoa oản oản – 碗碗花Mình không biết là hoa gì, nhưng tìm trên Google thì đa số thấy ra hình hoa này ( nhìn quen nhưng cũng không biết tên).[2] Vãn Vãn – 晚晚Oản (碗) và Vãn (晚) là hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa.Cả hai cùng đọc là wan, nhưng oản nghĩa là chén còn vãn nghĩa là muộn, chậm trễ.