Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 886: Mẹ Đã Từng Nói Yêu Chưa?
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Đây cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy nó làm việc.“Tạm hiểu ạ!”Bảo Bảo thản nhiên cười một tiếng, trong lúc vô tình thấy Lộ Nhi cảm kích liếc mắt một cái, trong lòng của hắn càng thêm bất đắc dĩ ——Mẹ à, thật ra rốt cuộc mẹ có nói yêu hay chưa?“Ha ha. Cứ từ từ, con còn nhỏ mà. . . . . .”Nhìn tấu chương được chia gọn trên bàn, Khánh Vương cũng không nói gì nữa, Hoàng thượng cũng sắp phải đối mặt rồi, vì liên quan đến chuyện kia?Khánh Vương vốn có rất nhiều lời muốn nói với Lộ Nhi nhưng trong phòng bỗng nhiên có thêm một cái bóng đèn nhỏ siêu cấp vô địch, lời nói gì cũng nghẹn trong bụng, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.Thực ra Lộ Nhi và Bảo Bảo bận rộn làm thì thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay Khánh Vương lại đến đây khiến Lộ Nhi cảm giác từng giây từng phút đều trôi qua chậm chạp.“Mẹ, con khát nước. . . . . .”Bảo Bảo cũng cảm thấy áp lực, hắn ngẩng đầu lên, hờ hững nói.“Ừ. . . . . .”Lộ Nhi đứng dậy muốn rót nước cho Bảo Bảo, nhưng đúng lúc này Khánh Vương cũng vươn tay ra, tay hắn đặt lên tay Lộ Nhi, nàng cuống quít buông ra. . . . . .“A. . . . . .”Khánh Vương cũng không nắm chắc, cái chén rơi trên bàn, mặc dù không bị vỡ nhưng nước trà bắn tung tóe đầy mặt bàn.“Thật xin lỗi, Lộ Nhi. . . . . .”Khánh Vương vội vàng nói xin lỗi, vừa rồi hắn chỉ muốn giúp Lộ Nhi mà thôi.“Ta. . . . . . Không sao. . . . . .”Nhìn đống hỗn độn trên bàn, Bảo Bảo thầm than một tiếng, rốt cuộc mẹ làm sao vậy, không phải là đối với Khánh Vương. . . . . .“Người đâu . . . . . .”Giọng trẻ con không phải là rất lớn nhưng lại mang theo uy nghiêm tuyệt đối, hai công công phục vụ ngự thư phòng cuống quít đẩy cửa đi vào, Bảo Bảo lạnh lùng nói:“Dọn dẹp đi, thuận tiện dâng trà!”Những lúc ở đây, hai mẹ con không cần công công phục vụ nên người bên ngoài không có nhiều.“Dạ, công tử. . . . . .”
Đây cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy nó làm việc.
“Tạm hiểu ạ!”
Bảo Bảo thản nhiên cười một tiếng, trong lúc vô tình thấy Lộ Nhi cảm kích liếc mắt một cái, trong lòng của hắn càng thêm bất đắc dĩ ——
Mẹ à, thật ra rốt cuộc mẹ có nói yêu hay chưa?
“Ha ha. Cứ từ từ, con còn nhỏ mà. . . . . .”
Nhìn tấu chương được chia gọn trên bàn, Khánh Vương cũng không nói gì nữa, Hoàng thượng cũng sắp phải đối mặt rồi, vì liên quan đến chuyện kia?
Khánh Vương vốn có rất nhiều lời muốn nói với Lộ Nhi nhưng trong phòng bỗng nhiên có thêm một cái bóng đèn nhỏ siêu cấp vô địch, lời nói gì cũng nghẹn trong bụng, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Thực ra Lộ Nhi và Bảo Bảo bận rộn làm thì thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay Khánh Vương lại đến đây khiến Lộ Nhi cảm giác từng giây từng phút đều trôi qua chậm chạp.
“Mẹ, con khát nước. . . . . .”
Bảo Bảo cũng cảm thấy áp lực, hắn ngẩng đầu lên, hờ hững nói.
“Ừ. . . . . .”
Lộ Nhi đứng dậy muốn rót nước cho Bảo Bảo, nhưng đúng lúc này Khánh Vương cũng vươn tay ra, tay hắn đặt lên tay Lộ Nhi, nàng cuống quít buông ra. . . . . .
“A. . . . . .”
Khánh Vương cũng không nắm chắc, cái chén rơi trên bàn, mặc dù không bị vỡ nhưng nước trà bắn tung tóe đầy mặt bàn.
“Thật xin lỗi, Lộ Nhi. . . . . .”
Khánh Vương vội vàng nói xin lỗi, vừa rồi hắn chỉ muốn giúp Lộ Nhi mà thôi.
“Ta. . . . . . Không sao. . . . . .”
Nhìn đống hỗn độn trên bàn, Bảo Bảo thầm than một tiếng, rốt cuộc mẹ làm sao vậy, không phải là đối với Khánh Vương. . . . . .
“Người đâu . . . . . .”
Giọng trẻ con không phải là rất lớn nhưng lại mang theo uy nghiêm tuyệt đối, hai công công phục vụ ngự thư phòng cuống quít đẩy cửa đi vào, Bảo Bảo lạnh lùng nói:
“Dọn dẹp đi, thuận tiện dâng trà!”
Những lúc ở đây, hai mẹ con không cần công công phục vụ nên người bên ngoài không có nhiều.
“Dạ, công tử. . . . . .”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Đây cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy nó làm việc.“Tạm hiểu ạ!”Bảo Bảo thản nhiên cười một tiếng, trong lúc vô tình thấy Lộ Nhi cảm kích liếc mắt một cái, trong lòng của hắn càng thêm bất đắc dĩ ——Mẹ à, thật ra rốt cuộc mẹ có nói yêu hay chưa?“Ha ha. Cứ từ từ, con còn nhỏ mà. . . . . .”Nhìn tấu chương được chia gọn trên bàn, Khánh Vương cũng không nói gì nữa, Hoàng thượng cũng sắp phải đối mặt rồi, vì liên quan đến chuyện kia?Khánh Vương vốn có rất nhiều lời muốn nói với Lộ Nhi nhưng trong phòng bỗng nhiên có thêm một cái bóng đèn nhỏ siêu cấp vô địch, lời nói gì cũng nghẹn trong bụng, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.Thực ra Lộ Nhi và Bảo Bảo bận rộn làm thì thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay Khánh Vương lại đến đây khiến Lộ Nhi cảm giác từng giây từng phút đều trôi qua chậm chạp.“Mẹ, con khát nước. . . . . .”Bảo Bảo cũng cảm thấy áp lực, hắn ngẩng đầu lên, hờ hững nói.“Ừ. . . . . .”Lộ Nhi đứng dậy muốn rót nước cho Bảo Bảo, nhưng đúng lúc này Khánh Vương cũng vươn tay ra, tay hắn đặt lên tay Lộ Nhi, nàng cuống quít buông ra. . . . . .“A. . . . . .”Khánh Vương cũng không nắm chắc, cái chén rơi trên bàn, mặc dù không bị vỡ nhưng nước trà bắn tung tóe đầy mặt bàn.“Thật xin lỗi, Lộ Nhi. . . . . .”Khánh Vương vội vàng nói xin lỗi, vừa rồi hắn chỉ muốn giúp Lộ Nhi mà thôi.“Ta. . . . . . Không sao. . . . . .”Nhìn đống hỗn độn trên bàn, Bảo Bảo thầm than một tiếng, rốt cuộc mẹ làm sao vậy, không phải là đối với Khánh Vương. . . . . .“Người đâu . . . . . .”Giọng trẻ con không phải là rất lớn nhưng lại mang theo uy nghiêm tuyệt đối, hai công công phục vụ ngự thư phòng cuống quít đẩy cửa đi vào, Bảo Bảo lạnh lùng nói:“Dọn dẹp đi, thuận tiện dâng trà!”Những lúc ở đây, hai mẹ con không cần công công phục vụ nên người bên ngoài không có nhiều.“Dạ, công tử. . . . . .”