Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 156: Tôi Cứ Tưởng Là Chú Tôi Cơ!”
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Mặc kệ cô ta có phải là hoa khôi của trường hay không chỉ riêng việc cô ta coi chúng tôi là kẻ ngốc để lừa gạt thì lát nữa cũng đủ để tôi cho cô ta một đấm ngất lịm khi vừa đụng độ rồi.“Mọi người nhanh lên một chút, sắp tới đáy động rồi.Tôi đã nói các cậu đừng đi mà cứ thích hóng drama cơ”.Đây là giọng nói của Uy Tinh.Cô ta vừa dứt lời thì một cái đầu xuất hiện trước mặt chúng tôi.Tôi nhanh nhẹn dùng tay chém mạnh vào gáy đối phương.Tôi ra tay bất ngờ lại không hề nương nhẹ nên đối phương đến một tiếng phản kháng cũng không thốt lên nổi và lập tức đổ xuống.Tam Thanh thấy tôi ra tay thì cũng không chậm trễ lập tức nhảy ra xông vào kẻ thứ hai.Tôi tưởng cú đạp của Tam Thanh có thể hạ gục kẻ đó.Nhưng sau khi nghe thấy một tiếng hự nặng nề thì người bị đánh loạng choạng lùi lại phía sau chính là Tam Thanh.Tôi giật mình, đối phương có cao thủ! “Ai?” Một giọng nói thanh thoát quát lên cùng với tiếng hét của mấy cô gái.Tôi không hề đáp trả chỉ nghiến răng tung nắm đấm về phía trước.Nhưng chưa kịp tới trước mặt người kia thì một luồng sáng gắt đã chiếu thẳng vào mặt tôi.Bị luồng sáng gắt chiếu như vậy khiến tôi lập tức mất phương hướng và mục tiêu, đành phải lùi về sau mấy bước.“Hóa ra người vào là các anh, tôi cứ tưởng là chú tôi cơ!” Bị ánh đèn chiếu rọi, đối phương đã hoàn toàn nhận ra hình dạng của tôi và Tam Thanh.Chỉ có điều vừa thấy chúng tôi thì có vẻ như Uy Tinh đang thở phào vậy.Cô ta tắt đèn pin, cúi đầu nhìn người đi cùng đang nằm sạp dưới đất và lập tức bốc hỏa.“Tại sao lại là cô chứ, đêm hôm các cô chạy xuống đây làm gì?” Tôi dụi mắt, vừa rồi bị ánh đèn chiếu vào nên tôi bị hoa mắt và cảm thấy khó chịu nên tức giận hỏi ngược lại đồng thời cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.Trông Uy Tinh gầy thế kia mà không ngờ còn biết công phu, đến cả Tam Thanh ra tay bất ngờ mà cô ta cũng đánh trả được, đúng là tôi đã khinh thường cô ta rồi..
Mặc kệ cô ta có phải là hoa khôi của trường hay không chỉ riêng việc cô ta coi chúng tôi là kẻ ngốc để lừa gạt thì lát nữa cũng đủ để tôi cho cô ta một đấm ngất lịm khi vừa đụng độ rồi.
“Mọi người nhanh lên một chút, sắp tới đáy động rồi.
Tôi đã nói các cậu đừng đi mà cứ thích hóng drama cơ”.
Đây là giọng nói của Uy Tinh.
Cô ta vừa dứt lời thì một cái đầu xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tôi nhanh nhẹn dùng tay chém mạnh vào gáy đối phương.
Tôi ra tay bất ngờ lại không hề nương nhẹ nên đối phương đến một tiếng phản kháng cũng không thốt lên nổi và lập tức đổ xuống.
Tam Thanh thấy tôi ra tay thì cũng không chậm trễ lập tức nhảy ra xông vào kẻ thứ hai.
Tôi tưởng cú đạp của Tam Thanh có thể hạ gục kẻ đó.
Nhưng sau khi nghe thấy một tiếng hự nặng nề thì người bị đánh loạng choạng lùi lại phía sau chính là Tam Thanh.
Tôi giật mình, đối phương có cao thủ!
“Ai?”
Một giọng nói thanh thoát quát lên cùng với tiếng hét của mấy cô gái.
Tôi không hề đáp trả chỉ nghiến răng tung nắm đấm về phía trước.
Nhưng chưa kịp tới trước mặt người kia thì một luồng sáng gắt đã chiếu thẳng vào mặt tôi.
Bị luồng sáng gắt chiếu như vậy khiến tôi lập tức mất phương hướng và mục tiêu, đành phải lùi về sau mấy bước.
“Hóa ra người vào là các anh, tôi cứ tưởng là chú tôi cơ!”
Bị ánh đèn chiếu rọi, đối phương đã hoàn toàn nhận ra hình dạng của tôi và Tam Thanh.
Chỉ có điều vừa thấy chúng tôi thì có vẻ như Uy Tinh đang thở phào vậy.
Cô ta tắt đèn pin, cúi đầu nhìn người đi cùng đang nằm sạp dưới đất và lập tức bốc hỏa.
“Tại sao lại là cô chứ, đêm hôm các cô chạy xuống đây làm gì?”
Tôi dụi mắt, vừa rồi bị ánh đèn chiếu vào nên tôi bị hoa mắt và cảm thấy khó chịu nên tức giận hỏi ngược lại đồng thời cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Trông Uy Tinh gầy thế kia mà không ngờ còn biết công phu, đến cả Tam Thanh ra tay bất ngờ mà cô ta cũng đánh trả được, đúng là tôi đã khinh thường cô ta rồi.
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Mặc kệ cô ta có phải là hoa khôi của trường hay không chỉ riêng việc cô ta coi chúng tôi là kẻ ngốc để lừa gạt thì lát nữa cũng đủ để tôi cho cô ta một đấm ngất lịm khi vừa đụng độ rồi.“Mọi người nhanh lên một chút, sắp tới đáy động rồi.Tôi đã nói các cậu đừng đi mà cứ thích hóng drama cơ”.Đây là giọng nói của Uy Tinh.Cô ta vừa dứt lời thì một cái đầu xuất hiện trước mặt chúng tôi.Tôi nhanh nhẹn dùng tay chém mạnh vào gáy đối phương.Tôi ra tay bất ngờ lại không hề nương nhẹ nên đối phương đến một tiếng phản kháng cũng không thốt lên nổi và lập tức đổ xuống.Tam Thanh thấy tôi ra tay thì cũng không chậm trễ lập tức nhảy ra xông vào kẻ thứ hai.Tôi tưởng cú đạp của Tam Thanh có thể hạ gục kẻ đó.Nhưng sau khi nghe thấy một tiếng hự nặng nề thì người bị đánh loạng choạng lùi lại phía sau chính là Tam Thanh.Tôi giật mình, đối phương có cao thủ! “Ai?” Một giọng nói thanh thoát quát lên cùng với tiếng hét của mấy cô gái.Tôi không hề đáp trả chỉ nghiến răng tung nắm đấm về phía trước.Nhưng chưa kịp tới trước mặt người kia thì một luồng sáng gắt đã chiếu thẳng vào mặt tôi.Bị luồng sáng gắt chiếu như vậy khiến tôi lập tức mất phương hướng và mục tiêu, đành phải lùi về sau mấy bước.“Hóa ra người vào là các anh, tôi cứ tưởng là chú tôi cơ!” Bị ánh đèn chiếu rọi, đối phương đã hoàn toàn nhận ra hình dạng của tôi và Tam Thanh.Chỉ có điều vừa thấy chúng tôi thì có vẻ như Uy Tinh đang thở phào vậy.Cô ta tắt đèn pin, cúi đầu nhìn người đi cùng đang nằm sạp dưới đất và lập tức bốc hỏa.“Tại sao lại là cô chứ, đêm hôm các cô chạy xuống đây làm gì?” Tôi dụi mắt, vừa rồi bị ánh đèn chiếu vào nên tôi bị hoa mắt và cảm thấy khó chịu nên tức giận hỏi ngược lại đồng thời cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.Trông Uy Tinh gầy thế kia mà không ngờ còn biết công phu, đến cả Tam Thanh ra tay bất ngờ mà cô ta cũng đánh trả được, đúng là tôi đã khinh thường cô ta rồi..