Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 157: Anh Còn Mặt Mũi Mà Hỏi Tôi Sao

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Thấy tôi hỏi vậy, Uy Tinh nhìn tôi với bộ dạng như nực cười lắm.   “Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao? Vậy hai người đêm hôm canh ba tới đây làm gì? Không phải là muốn xem rốt cuộc dưới hầm có thứ gì à? Tôi cũng vậy thôi”.   Uy Tinh nói thẳng thắn, nói xong còn bổ sung thêm một câu.   “Ban ngày tôi đã nói rồi, dưới này có thứ khiến tôi rất khó chịu nên tôi mới muốn tới xem”.   Mặc dù Uy Tinh nói rất hợp tình hợp lý nhưng chắc chắn là tôi không tin.   Rõ ràng cổ thi bị trấn nhiếp ở đây không phải mới một, hai năm.Chị gái này đã học ở đây mấy năm nên chắc chắn sớm đã phát hiện ra điều bất thường rồi.   Vậy tại sao không tới sớm, không tới muộn mà cứ đợi đúng lúc tôi và Tam Thanh tới thì cô ta mới lại tới xem chứ?  Rõ ràng là ban ngày Uy Tinh cố tình dụ hai chúng tôi tới đây, đợi chúng tôi vào trước thăm dò thì cô ta mới làm ngư ông đắc lợi.   Tôi nhìn những cô gái phía sau cô ta, cộng thêm cô gái đang nằm dưới đất thì ba người này chỉ là những cô gái bình thường mà thôi.   Tôi cảm thấy khó hiểu, ra vào vùng hung địa như thế này mà sao cô ta lại lôi thêm ba kẻ phiền toái này vào theo làm gì?  “Anh không cần phải nhìn tôi như vậy.Tôi cũng biết anh đang nghĩ gì.Anh nghĩ tôi là người do nhà họ Uy cử tới, cố tình dụ anh vào đây”.   Uy Tinh đúng kẻ tinh ý nhìn cái là có thể đoán được tôi đang nghĩ gì.   Thấy tôi không phủ nhận, Uy Tinh quay đầu nhìn về phía cổ thi.  “Tôi không phủ nhận có ý dụ hai người tới đây.Nhưng tôi không phải người do nhà họ Uy cử tới.Tôi chỉ đơn thuần muốn xem rốt cuộc trong này có thứ gì”.  Nói xong, dường như sợ chúng tôi không tin, cô ta còn giơ hai tay lên và quay một vòng.   Nhưng ba cô gái kia tới từ đâu mà cũng to gan, dám tới đây như vậy chứ?  Thấy Tam Thanh hỏi tới bạn của mình, Uy Tinh cũng tỏ ra bất lực.   “Ba người bọn họ chỉ là bạn cùng phòng với tôi mà thôi.Bình thường thích nghe tôi kể những chuyện kỳ quái, nghe nói tối nay tôi tới đây thế là tất cả cùng đòi đi theo tôi”.   Vừa nói, cô ta vừa nhìn người bạn cùng phòng nằm dưới đất và trợn ngược mắt nhìn tôi với vẻ bất mãn..

Thấy tôi hỏi vậy, Uy Tinh nhìn tôi với bộ dạng như nực cười lắm.   

“Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao? Vậy hai người đêm hôm canh ba tới đây làm gì? Không phải là muốn xem rốt cuộc dưới hầm có thứ gì à? Tôi cũng vậy thôi”.   

Uy Tinh nói thẳng thắn, nói xong còn bổ sung thêm một câu.   

“Ban ngày tôi đã nói rồi, dưới này có thứ khiến tôi rất khó chịu nên tôi mới muốn tới xem”.   

Mặc dù Uy Tinh nói rất hợp tình hợp lý nhưng chắc chắn là tôi không tin.   

Rõ ràng cổ thi bị trấn nhiếp ở đây không phải mới một, hai năm.

Chị gái này đã học ở đây mấy năm nên chắc chắn sớm đã phát hiện ra điều bất thường rồi.   

Vậy tại sao không tới sớm, không tới muộn mà cứ đợi đúng lúc tôi và Tam Thanh tới thì cô ta mới lại tới xem chứ?  

Rõ ràng là ban ngày Uy Tinh cố tình dụ hai chúng tôi tới đây, đợi chúng tôi vào trước thăm dò thì cô ta mới làm ngư ông đắc lợi.   

Tôi nhìn những cô gái phía sau cô ta, cộng thêm cô gái đang nằm dưới đất thì ba người này chỉ là những cô gái bình thường mà thôi.   

Tôi cảm thấy khó hiểu, ra vào vùng hung địa như thế này mà sao cô ta lại lôi thêm ba kẻ phiền toái này vào theo làm gì?  

“Anh không cần phải nhìn tôi như vậy.

Tôi cũng biết anh đang nghĩ gì.

Anh nghĩ tôi là người do nhà họ Uy cử tới, cố tình dụ anh vào đây”.   

Uy Tinh đúng kẻ tinh ý nhìn cái là có thể đoán được tôi đang nghĩ gì.   

Thấy tôi không phủ nhận, Uy Tinh quay đầu nhìn về phía cổ thi.  

“Tôi không phủ nhận có ý dụ hai người tới đây.

Nhưng tôi không phải người do nhà họ Uy cử tới.

Tôi chỉ đơn thuần muốn xem rốt cuộc trong này có thứ gì”.  

Nói xong, dường như sợ chúng tôi không tin, cô ta còn giơ hai tay lên và quay một vòng.   

Nhưng ba cô gái kia tới từ đâu mà cũng to gan, dám tới đây như vậy chứ?  

Thấy Tam Thanh hỏi tới bạn của mình, Uy Tinh cũng tỏ ra bất lực.   

“Ba người bọn họ chỉ là bạn cùng phòng với tôi mà thôi.

Bình thường thích nghe tôi kể những chuyện kỳ quái, nghe nói tối nay tôi tới đây thế là tất cả cùng đòi đi theo tôi”.   

Vừa nói, cô ta vừa nhìn người bạn cùng phòng nằm dưới đất và trợn ngược mắt nhìn tôi với vẻ bất mãn.

.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Thấy tôi hỏi vậy, Uy Tinh nhìn tôi với bộ dạng như nực cười lắm.   “Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi sao? Vậy hai người đêm hôm canh ba tới đây làm gì? Không phải là muốn xem rốt cuộc dưới hầm có thứ gì à? Tôi cũng vậy thôi”.   Uy Tinh nói thẳng thắn, nói xong còn bổ sung thêm một câu.   “Ban ngày tôi đã nói rồi, dưới này có thứ khiến tôi rất khó chịu nên tôi mới muốn tới xem”.   Mặc dù Uy Tinh nói rất hợp tình hợp lý nhưng chắc chắn là tôi không tin.   Rõ ràng cổ thi bị trấn nhiếp ở đây không phải mới một, hai năm.Chị gái này đã học ở đây mấy năm nên chắc chắn sớm đã phát hiện ra điều bất thường rồi.   Vậy tại sao không tới sớm, không tới muộn mà cứ đợi đúng lúc tôi và Tam Thanh tới thì cô ta mới lại tới xem chứ?  Rõ ràng là ban ngày Uy Tinh cố tình dụ hai chúng tôi tới đây, đợi chúng tôi vào trước thăm dò thì cô ta mới làm ngư ông đắc lợi.   Tôi nhìn những cô gái phía sau cô ta, cộng thêm cô gái đang nằm dưới đất thì ba người này chỉ là những cô gái bình thường mà thôi.   Tôi cảm thấy khó hiểu, ra vào vùng hung địa như thế này mà sao cô ta lại lôi thêm ba kẻ phiền toái này vào theo làm gì?  “Anh không cần phải nhìn tôi như vậy.Tôi cũng biết anh đang nghĩ gì.Anh nghĩ tôi là người do nhà họ Uy cử tới, cố tình dụ anh vào đây”.   Uy Tinh đúng kẻ tinh ý nhìn cái là có thể đoán được tôi đang nghĩ gì.   Thấy tôi không phủ nhận, Uy Tinh quay đầu nhìn về phía cổ thi.  “Tôi không phủ nhận có ý dụ hai người tới đây.Nhưng tôi không phải người do nhà họ Uy cử tới.Tôi chỉ đơn thuần muốn xem rốt cuộc trong này có thứ gì”.  Nói xong, dường như sợ chúng tôi không tin, cô ta còn giơ hai tay lên và quay một vòng.   Nhưng ba cô gái kia tới từ đâu mà cũng to gan, dám tới đây như vậy chứ?  Thấy Tam Thanh hỏi tới bạn của mình, Uy Tinh cũng tỏ ra bất lực.   “Ba người bọn họ chỉ là bạn cùng phòng với tôi mà thôi.Bình thường thích nghe tôi kể những chuyện kỳ quái, nghe nói tối nay tôi tới đây thế là tất cả cùng đòi đi theo tôi”.   Vừa nói, cô ta vừa nhìn người bạn cùng phòng nằm dưới đất và trợn ngược mắt nhìn tôi với vẻ bất mãn..

Chương 157: Anh Còn Mặt Mũi Mà Hỏi Tôi Sao