Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 158

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi khẽ ho với vẻ lúng túng.   Chuyện này không thể trách tôi được.Bọn họ chẳng qua không cố ý, còn phàm là kẻ địch thì đương nhiên chúng tôi phải giảm thiểu nguy cơ cho chính mình chứ.   “Thì…lát nữa ra ngoài, tôi sẽ cõng cô ấy”.   Tóm lại là vẫn do tôi khiến người ta bị thương nên nên thừa nhận.   Thấy tôi nói vậy, sắc mặt Uy Tinh mới tốt hơn chút.   “Uy Tinh, sao ở đây thối vậy…Cậu nhìn bên kia xem, có phải là người hay không thế?”  Thấy tôi và Tam Thanh là người chứ không phải ma thì hai sắc mặt hai cô gái phía sau Uy Tinh mới tốt lên đôi chút.Trong đó có một người nhìn là thấy ngay cổ thi ở một góc bèn vội vàng vỗ vai Uy Tinh và chỉ về hướng đó.   Thực ra trước khi được cô gái kia nhắc nhở thì Uy Tinh đã chú ý thấy cổ thi đó rồi.Giờ bị cô kia hỏi như vậy, Uy Tinh chỉ chau mày sau đó quay lại nói với hai người bạn của mình.   “Giờ hai người cũng thấy rồi đấy, ở đây chẳng có gì cả, nhân lúc còn sớm, hai người mau về đi”.   Dường như Uy Tinh đã biết thứ ở góc kia là cái gì, sợ bạn mình bị kinh động nên muốn tách bọn họ ra.   Nào ngờ hai người kia hoàn toàn không hiểu ý tốt của  Uy Tinh, thậm chí một trong hai cô thấy không có vấn đề gì bèn cả gan nhảy ra từ phía sau lưng Uy Tinh.   “Bọn tôi đã tới đây rồi, mà không để cho chúng tôi nghiên cứu sao?”  Nói xong, như sợ Uy Tinh đuổi bọn họ đi nên hai cô gái còn chạy về phía cổ thi kia.   Hành động của hai cô gái nhanh tới mức không kịp phòng bị.Còn tôi và Tam Thanh thì đều đổ dồn sự chú ý cho Uy Tinh.Đợi tới khi phát hiện ra hai cô gái kia đã chạy về phía cổ thi, muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.   “Sao mọi người đều ở bên kia mà cậu lại ngồi bên này không lên tiếng chứ?”  “Hỏng rồi!”  Tam Thanh quắc mắt, nhìn là biết ngay cổ thi kia đã bị cô gái đạp trúng bèn vội vàng kêu lên và lao về phía góc động.   Vừa chạy Tam Thanh vừa dùng hai đầu ngón tay miết thành khẩu quyết.Một tia sáng nhạt từ đầu ngón tay của Tam Thanh tạo thành hình kiếm.   Tôi cũng vội vàng theo sát phía sau, đồng thời siết chặt lôi phù trong tay..

Tôi khẽ ho với vẻ lúng túng.   

Chuyện này không thể trách tôi được.

Bọn họ chẳng qua không cố ý, còn phàm là kẻ địch thì đương nhiên chúng tôi phải giảm thiểu nguy cơ cho chính mình chứ.   

“Thì…lát nữa ra ngoài, tôi sẽ cõng cô ấy”.   

Tóm lại là vẫn do tôi khiến người ta bị thương nên nên thừa nhận.   

Thấy tôi nói vậy, sắc mặt Uy Tinh mới tốt hơn chút.   

“Uy Tinh, sao ở đây thối vậy…Cậu nhìn bên kia xem, có phải là người hay không thế?”  

Thấy tôi và Tam Thanh là người chứ không phải ma thì hai sắc mặt hai cô gái phía sau Uy Tinh mới tốt lên đôi chút.

Trong đó có một người nhìn là thấy ngay cổ thi ở một góc bèn vội vàng vỗ vai Uy Tinh và chỉ về hướng đó.   

Thực ra trước khi được cô gái kia nhắc nhở thì Uy Tinh đã chú ý thấy cổ thi đó rồi.

Giờ bị cô kia hỏi như vậy, Uy Tinh chỉ chau mày sau đó quay lại nói với hai người bạn của mình.   

“Giờ hai người cũng thấy rồi đấy, ở đây chẳng có gì cả, nhân lúc còn sớm, hai người mau về đi”.   

Dường như Uy Tinh đã biết thứ ở góc kia là cái gì, sợ bạn mình bị kinh động nên muốn tách bọn họ ra.   

Nào ngờ hai người kia hoàn toàn không hiểu ý tốt của  Uy Tinh, thậm chí một trong hai cô thấy không có vấn đề gì bèn cả gan nhảy ra từ phía sau lưng Uy Tinh.   

“Bọn tôi đã tới đây rồi, mà không để cho chúng tôi nghiên cứu sao?”  

Nói xong, như sợ Uy Tinh đuổi bọn họ đi nên hai cô gái còn chạy về phía cổ thi kia.   

Hành động của hai cô gái nhanh tới mức không kịp phòng bị.

Còn tôi và Tam Thanh thì đều đổ dồn sự chú ý cho Uy Tinh.

Đợi tới khi phát hiện ra hai cô gái kia đã chạy về phía cổ thi, muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.   

“Sao mọi người đều ở bên kia mà cậu lại ngồi bên này không lên tiếng chứ?”  

“Hỏng rồi!”  

Tam Thanh quắc mắt, nhìn là biết ngay cổ thi kia đã bị cô gái đạp trúng bèn vội vàng kêu lên và lao về phía góc động.   

Vừa chạy Tam Thanh vừa dùng hai đầu ngón tay miết thành khẩu quyết.

Một tia sáng nhạt từ đầu ngón tay của Tam Thanh tạo thành hình kiếm.   

Tôi cũng vội vàng theo sát phía sau, đồng thời siết chặt lôi phù trong tay.

.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi khẽ ho với vẻ lúng túng.   Chuyện này không thể trách tôi được.Bọn họ chẳng qua không cố ý, còn phàm là kẻ địch thì đương nhiên chúng tôi phải giảm thiểu nguy cơ cho chính mình chứ.   “Thì…lát nữa ra ngoài, tôi sẽ cõng cô ấy”.   Tóm lại là vẫn do tôi khiến người ta bị thương nên nên thừa nhận.   Thấy tôi nói vậy, sắc mặt Uy Tinh mới tốt hơn chút.   “Uy Tinh, sao ở đây thối vậy…Cậu nhìn bên kia xem, có phải là người hay không thế?”  Thấy tôi và Tam Thanh là người chứ không phải ma thì hai sắc mặt hai cô gái phía sau Uy Tinh mới tốt lên đôi chút.Trong đó có một người nhìn là thấy ngay cổ thi ở một góc bèn vội vàng vỗ vai Uy Tinh và chỉ về hướng đó.   Thực ra trước khi được cô gái kia nhắc nhở thì Uy Tinh đã chú ý thấy cổ thi đó rồi.Giờ bị cô kia hỏi như vậy, Uy Tinh chỉ chau mày sau đó quay lại nói với hai người bạn của mình.   “Giờ hai người cũng thấy rồi đấy, ở đây chẳng có gì cả, nhân lúc còn sớm, hai người mau về đi”.   Dường như Uy Tinh đã biết thứ ở góc kia là cái gì, sợ bạn mình bị kinh động nên muốn tách bọn họ ra.   Nào ngờ hai người kia hoàn toàn không hiểu ý tốt của  Uy Tinh, thậm chí một trong hai cô thấy không có vấn đề gì bèn cả gan nhảy ra từ phía sau lưng Uy Tinh.   “Bọn tôi đã tới đây rồi, mà không để cho chúng tôi nghiên cứu sao?”  Nói xong, như sợ Uy Tinh đuổi bọn họ đi nên hai cô gái còn chạy về phía cổ thi kia.   Hành động của hai cô gái nhanh tới mức không kịp phòng bị.Còn tôi và Tam Thanh thì đều đổ dồn sự chú ý cho Uy Tinh.Đợi tới khi phát hiện ra hai cô gái kia đã chạy về phía cổ thi, muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.   “Sao mọi người đều ở bên kia mà cậu lại ngồi bên này không lên tiếng chứ?”  “Hỏng rồi!”  Tam Thanh quắc mắt, nhìn là biết ngay cổ thi kia đã bị cô gái đạp trúng bèn vội vàng kêu lên và lao về phía góc động.   Vừa chạy Tam Thanh vừa dùng hai đầu ngón tay miết thành khẩu quyết.Một tia sáng nhạt từ đầu ngón tay của Tam Thanh tạo thành hình kiếm.   Tôi cũng vội vàng theo sát phía sau, đồng thời siết chặt lôi phù trong tay..

Chương 158