Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 211
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Vì vậy tôi không hề phản bác lời nói của Tam Thanh.Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy ông Tôn không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.Lúc còn trong động của cổ thi, từ lời nói và hành động của ông ấy khiến tôi luôn cảm thấy dường như ông ấy biết nội tình liên quan tới cổ thi này, hơn nữa lần, mục đích lần này gọi chúng tôi tới là để khiến tôi đánh thức cổ thi kia.Tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chuyện mà đến cả Uy Chấn Tử còn không giải quyết được thì sao ông Tôn đi cùng lại có thể biết tiến lùi đúng lúc như thế? Tôi đang thầm suy đoán thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.Tôi và Tam Thanh đồng thời cảnh giác nhìn về phía cửa.“Giờ này mà còn ai tới gõ cửa phòng chúng ta thế?” Trong Ma thành này, hai chúng tôi không có người thân, đương nhiên sẽ không thể có người tới tìm chúng tôi được.“Lẽ nào là sư phụ sao?” Tôi kinh ngạc, sau đó là vui mừng, người biết chúng tôi ở đây cũng chỉ có ông Tôn mà thôi! Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.Nhưng tôi đã trợn tròn mắt khi mở cửa ra.“Uy Tinh?” Nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, tôi cảm thấy không hiểu rồi vô thức nhìn về phía sau cô ta.“Không cần nhìn Trương Ly, tôi tới một mình”.Có lẽ do sự việc buổi tối quá sốc nên khiến Uy Tinh vốn kiêu ngạo giờ trở nên nhẹ nhàng, ngượng ngùng hơn nhiều.Việc cô ta tới và phản ứng như vậy khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.Sau khi ngây người, tôi mới nghĩ ra mời cô ta vào trong.Nhìn thấy Uy Tinh, Tam Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra.Chỉ thấy Tam Thanh cười tôi với vẻ xấu xa và nói với Uy Tinh.“Cô tới tìm Trương Ly bàn về đám cưới phải không?” Một câu nói mà khiến Uy Tinh đỏ bừng mặt.“Sư Thúc, sư thức vận công vào tới tận não rồi nên bị tẩu hỏa nhập ma sao? Chuyện đám cưới của chúng tôi có gì phải nói chứ?” Tôi nhất thời cảm thấy tức giận, từ sau khi tâm ý giao hòa với Liễu Nguyệt Như, tôi không còn nghĩ gì khác về chuyện tình cảm nữa, vậy nên tôi luôn giữ khoảng cách với những cô gái khác để tránh gặp phiền phức không dễ giải quyết..
Vì vậy tôi không hề phản bác lời nói của Tam Thanh.
Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy ông Tôn không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.
Lúc còn trong động của cổ thi, từ lời nói và hành động của ông ấy khiến tôi luôn cảm thấy dường như ông ấy biết nội tình liên quan tới cổ thi này, hơn nữa lần, mục đích lần này gọi chúng tôi tới là để khiến tôi đánh thức cổ thi kia.
Tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chuyện mà đến cả Uy Chấn Tử còn không giải quyết được thì sao ông Tôn đi cùng lại có thể biết tiến lùi đúng lúc như thế?
Tôi đang thầm suy đoán thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Tôi và Tam Thanh đồng thời cảnh giác nhìn về phía cửa.
“Giờ này mà còn ai tới gõ cửa phòng chúng ta thế?”
Trong Ma thành này, hai chúng tôi không có người thân, đương nhiên sẽ không thể có người tới tìm chúng tôi được.
“Lẽ nào là sư phụ sao?”
Tôi kinh ngạc, sau đó là vui mừng, người biết chúng tôi ở đây cũng chỉ có ông Tôn mà thôi!
Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Nhưng tôi đã trợn tròn mắt khi mở cửa ra.
“Uy Tinh?”
Nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, tôi cảm thấy không hiểu rồi vô thức nhìn về phía sau cô ta.
“Không cần nhìn Trương Ly, tôi tới một mình”.
Có lẽ do sự việc buổi tối quá sốc nên khiến Uy Tinh vốn kiêu ngạo giờ trở nên nhẹ nhàng, ngượng ngùng hơn nhiều.
Việc cô ta tới và phản ứng như vậy khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi ngây người, tôi mới nghĩ ra mời cô ta vào trong.
Nhìn thấy Uy Tinh, Tam Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Chỉ thấy Tam Thanh cười tôi với vẻ xấu xa và nói với Uy Tinh.
“Cô tới tìm Trương Ly bàn về đám cưới phải không?”
Một câu nói mà khiến Uy Tinh đỏ bừng mặt.
“Sư Thúc, sư thức vận công vào tới tận não rồi nên bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Chuyện đám cưới của chúng tôi có gì phải nói chứ?”
Tôi nhất thời cảm thấy tức giận, từ sau khi tâm ý giao hòa với Liễu Nguyệt Như, tôi không còn nghĩ gì khác về chuyện tình cảm nữa, vậy nên tôi luôn giữ khoảng cách với những cô gái khác để tránh gặp phiền phức không dễ giải quyết.
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Vì vậy tôi không hề phản bác lời nói của Tam Thanh.Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy ông Tôn không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.Lúc còn trong động của cổ thi, từ lời nói và hành động của ông ấy khiến tôi luôn cảm thấy dường như ông ấy biết nội tình liên quan tới cổ thi này, hơn nữa lần, mục đích lần này gọi chúng tôi tới là để khiến tôi đánh thức cổ thi kia.Tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ, chuyện mà đến cả Uy Chấn Tử còn không giải quyết được thì sao ông Tôn đi cùng lại có thể biết tiến lùi đúng lúc như thế? Tôi đang thầm suy đoán thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.Tôi và Tam Thanh đồng thời cảnh giác nhìn về phía cửa.“Giờ này mà còn ai tới gõ cửa phòng chúng ta thế?” Trong Ma thành này, hai chúng tôi không có người thân, đương nhiên sẽ không thể có người tới tìm chúng tôi được.“Lẽ nào là sư phụ sao?” Tôi kinh ngạc, sau đó là vui mừng, người biết chúng tôi ở đây cũng chỉ có ông Tôn mà thôi! Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới.Nhưng tôi đã trợn tròn mắt khi mở cửa ra.“Uy Tinh?” Nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, tôi cảm thấy không hiểu rồi vô thức nhìn về phía sau cô ta.“Không cần nhìn Trương Ly, tôi tới một mình”.Có lẽ do sự việc buổi tối quá sốc nên khiến Uy Tinh vốn kiêu ngạo giờ trở nên nhẹ nhàng, ngượng ngùng hơn nhiều.Việc cô ta tới và phản ứng như vậy khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.Sau khi ngây người, tôi mới nghĩ ra mời cô ta vào trong.Nhìn thấy Uy Tinh, Tam Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra.Chỉ thấy Tam Thanh cười tôi với vẻ xấu xa và nói với Uy Tinh.“Cô tới tìm Trương Ly bàn về đám cưới phải không?” Một câu nói mà khiến Uy Tinh đỏ bừng mặt.“Sư Thúc, sư thức vận công vào tới tận não rồi nên bị tẩu hỏa nhập ma sao? Chuyện đám cưới của chúng tôi có gì phải nói chứ?” Tôi nhất thời cảm thấy tức giận, từ sau khi tâm ý giao hòa với Liễu Nguyệt Như, tôi không còn nghĩ gì khác về chuyện tình cảm nữa, vậy nên tôi luôn giữ khoảng cách với những cô gái khác để tránh gặp phiền phức không dễ giải quyết..