Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 212
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Thế mà Tam Thanh lại nói đùa kiểu đó trước mặt hai chúng tôi.Nếu như cô gái có tâm tư mà nói vậy thì tôi biết ăn nói thế nào? Thấy tôi cuống cuồng thì Tam Thanh càng cười vui vẻ hơn.Uy Tinh là người thông minh, suy nghĩ luôn thông suốt nên khi thấy phản ứng của tôi như vậy thì cô ta cũng hiểu ra được ý tứ của tôi.“Trương Ly, anh không lo lắng.Tôi tới đây là để nói với anh tôi đã giao Phượng Giản ra rồi".Không biết tại sao khi Uy Tính nói điều này thì như có cảm giác thất vọng và tiếc nuối nên khẽ thở dài đồng thời liếc nhìn tôi với vẻ chần chừ.Tôi không để ý nhiều tới hành động của Uy Tinh mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú với cô ta hơn.“Giao Phượng Giản rồi sao? Giao cho ai?” Tối đó người giấy cầm Phượng Giản tới tìm tôi ép tôi vào giao Long Giản ra.Khi đó tôi tò mò không biết kẻ khống chế người giấy là ai, giờ có cơ hội biết điều đó từ Uy Tinh nên đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.Nào ngờ Uy Tinh chỉ lắc đầu.“Tôi cũng không biết, tối đó sau khi tỉnh lại thì có kẻ đã khống chế người giấy cầm Long Giản tới tìm tôi.Đạo sư Tôn nói rằng nếu như đồng ý kết hôn với anh thì nhận Long Giản, còn nếu không đồng ý thì giao Phượng Giản ra, vì vậy…” Nói tới đây, Uy Tinh nhìn tôi với vẻ sâu xa.Tôi sững sờ.Đợi đã, Uy Tinh nói gì? Người giấy cầm Long Giản tới tìm cô ta? Tôi quay ngoắt qua nhìn Tam Thanh và bắt gặp ánh mắt đanh lại của Tam Thanh.Nếu những gì Uy Tinh nói là thật thì dù ai nộp Giản ra, thứ trong tay người giấy chắc chắn có một cái là giả hoặc có thể là tất cả đều là giả.Nếu là giả thì chẳng lẽ cả hai chúng tôi đều bị lừa cả sao? Nhất thời, một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên khiến tôi cảm thấy hoảng loạn.Long Giản có ý nghĩa to lớn với tôi, giờ bị người khác dùng thủ đoạn cướp mất thật đúng là không thể bỏ qua! “Sư thúc, lẽ nào Long Phượng Giản không chỉ có một cặp?” Tôi tự an ủi mình rằng có thể Long Phượng Giản không chỉ có một cặp, nếu mà như vậy thì cũng không phải quá thiệt.Nhưng Tam Thanh chỉ lắc đầu.
Thế mà Tam Thanh lại nói đùa kiểu đó trước mặt hai chúng tôi.
Nếu như cô gái có tâm tư mà nói vậy thì tôi biết ăn nói thế nào?
Thấy tôi cuống cuồng thì Tam Thanh càng cười vui vẻ hơn.
Uy Tinh là người thông minh, suy nghĩ luôn thông suốt nên khi thấy phản ứng của tôi như vậy thì cô ta cũng hiểu ra được ý tứ của tôi.
“Trương Ly, anh không lo lắng.
Tôi tới đây là để nói với anh tôi đã giao Phượng Giản ra rồi".
Không biết tại sao khi Uy Tính nói điều này thì như có cảm giác thất vọng và tiếc nuối nên khẽ thở dài đồng thời liếc nhìn tôi với vẻ chần chừ.
Tôi không để ý nhiều tới hành động của Uy Tinh mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú với cô ta hơn.
“Giao Phượng Giản rồi sao? Giao cho ai?”
Tối đó người giấy cầm Phượng Giản tới tìm tôi ép tôi vào giao Long Giản ra.
Khi đó tôi tò mò không biết kẻ khống chế người giấy là ai, giờ có cơ hội biết điều đó từ Uy Tinh nên đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.
Nào ngờ Uy Tinh chỉ lắc đầu.
“Tôi cũng không biết, tối đó sau khi tỉnh lại thì có kẻ đã khống chế người giấy cầm Long Giản tới tìm tôi.
Đạo sư Tôn nói rằng nếu như đồng ý kết hôn với anh thì nhận Long Giản, còn nếu không đồng ý thì giao Phượng Giản ra, vì vậy…”
Nói tới đây, Uy Tinh nhìn tôi với vẻ sâu xa.
Tôi sững sờ.
Đợi đã, Uy Tinh nói gì? Người giấy cầm Long Giản tới tìm cô ta?
Tôi quay ngoắt qua nhìn Tam Thanh và bắt gặp ánh mắt đanh lại của Tam Thanh.
Nếu những gì Uy Tinh nói là thật thì dù ai nộp Giản ra, thứ trong tay người giấy chắc chắn có một cái là giả hoặc có thể là tất cả đều là giả.
Nếu là giả thì chẳng lẽ cả hai chúng tôi đều bị lừa cả sao?
Nhất thời, một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên khiến tôi cảm thấy hoảng loạn.
Long Giản có ý nghĩa to lớn với tôi, giờ bị người khác dùng thủ đoạn cướp mất thật đúng là không thể bỏ qua!
“Sư thúc, lẽ nào Long Phượng Giản không chỉ có một cặp?”
Tôi tự an ủi mình rằng có thể Long Phượng Giản không chỉ có một cặp, nếu mà như vậy thì cũng không phải quá thiệt.
Nhưng Tam Thanh chỉ lắc đầu.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Thế mà Tam Thanh lại nói đùa kiểu đó trước mặt hai chúng tôi.Nếu như cô gái có tâm tư mà nói vậy thì tôi biết ăn nói thế nào? Thấy tôi cuống cuồng thì Tam Thanh càng cười vui vẻ hơn.Uy Tinh là người thông minh, suy nghĩ luôn thông suốt nên khi thấy phản ứng của tôi như vậy thì cô ta cũng hiểu ra được ý tứ của tôi.“Trương Ly, anh không lo lắng.Tôi tới đây là để nói với anh tôi đã giao Phượng Giản ra rồi".Không biết tại sao khi Uy Tính nói điều này thì như có cảm giác thất vọng và tiếc nuối nên khẽ thở dài đồng thời liếc nhìn tôi với vẻ chần chừ.Tôi không để ý nhiều tới hành động của Uy Tinh mà ngược lại càng cảm thấy hứng thú với cô ta hơn.“Giao Phượng Giản rồi sao? Giao cho ai?” Tối đó người giấy cầm Phượng Giản tới tìm tôi ép tôi vào giao Long Giản ra.Khi đó tôi tò mò không biết kẻ khống chế người giấy là ai, giờ có cơ hội biết điều đó từ Uy Tinh nên đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua.Nào ngờ Uy Tinh chỉ lắc đầu.“Tôi cũng không biết, tối đó sau khi tỉnh lại thì có kẻ đã khống chế người giấy cầm Long Giản tới tìm tôi.Đạo sư Tôn nói rằng nếu như đồng ý kết hôn với anh thì nhận Long Giản, còn nếu không đồng ý thì giao Phượng Giản ra, vì vậy…” Nói tới đây, Uy Tinh nhìn tôi với vẻ sâu xa.Tôi sững sờ.Đợi đã, Uy Tinh nói gì? Người giấy cầm Long Giản tới tìm cô ta? Tôi quay ngoắt qua nhìn Tam Thanh và bắt gặp ánh mắt đanh lại của Tam Thanh.Nếu những gì Uy Tinh nói là thật thì dù ai nộp Giản ra, thứ trong tay người giấy chắc chắn có một cái là giả hoặc có thể là tất cả đều là giả.Nếu là giả thì chẳng lẽ cả hai chúng tôi đều bị lừa cả sao? Nhất thời, một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên khiến tôi cảm thấy hoảng loạn.Long Giản có ý nghĩa to lớn với tôi, giờ bị người khác dùng thủ đoạn cướp mất thật đúng là không thể bỏ qua! “Sư thúc, lẽ nào Long Phượng Giản không chỉ có một cặp?” Tôi tự an ủi mình rằng có thể Long Phượng Giản không chỉ có một cặp, nếu mà như vậy thì cũng không phải quá thiệt.Nhưng Tam Thanh chỉ lắc đầu.