Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 220: Cao Ốc Phương Viên Quả Nhiên Có Vấn Đề!
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi đang định hỏi sư thúc rốt cuộc chuyện là thế nào thì đúng lúc này, tàu đã đến ga. Ở đây đông người nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp, đành xuống tàu cùng sư thúc.Ra khỏi nhà ga, sư thúc bèn ngoắc một chiếc taxi. “Đến cao ốc Phương Viên nhé bác tài”. Sư thúc vừa lên xe thì đã khép mắt lại, bày ra bộ dạng cần nhắm mắt nghỉ ngơi.Tôi biết sư thúc làm vậy vì không muốn tôi hỏi chuyện nữa. Đối phương không muốn nói, tôi có hỏi dồn cũng vô ích, đành bất lực nói điểm đến với tài xế. Vừa nghe chúng tôi nói rằng muốn đến cao ốc Phương Viên, tài xế taxi đột nhiên ngoảnh đầu lại, quan sát gương mặt của hai chúng tôi với vẻ nghi ngờ. “Hai vị là người ở đâu thế, đây là lần đầu tiên đến thành phố chúng tôi à?” Nghe vậy, tôi bèn nhìn vị tài xế ấy đầy hoài nghi. Theo lý mà nói, bất kể hành khách cần đi đến đâu thì tài xế taxi cũng chỉ có hai lựa chọn: đi hoặc không đi. Làm gì có chuyện còn chưa khởi động xe thì đã hỏi hành khách đến từ đâu chứ? Phát giác được ánh mắt của tôi hơi lạ, vị tài xế ấy bèn vội vàng giải thích. “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu.Tôi chỉ muốn nói, nếu hai vị không bắt buộc phải đến đấy thì tốt nhất là đừng đi”. “Sao lại nói vậy?” Sư thúc vốn đang nhắm mắt, nghe tài xế nói thế liền mở bừng mắt và hỏi ngay lập tức. Vị tài xế ấy trông hơi khó xử, ánh mắt nhìn hai chúng tôi cứ có vẻ mập mờ. “Hầy, nói sao nhỉ, dạo gần đây ở đấy không được ổn lắm.Đừng nói là tôi không muốn đưa hai vị đi.Dù có tìm taxi cả thành phố này thì cũng không ai đồng ý chở hai vị đâu”. Nghe xong, tôi và sư thúc vô thức đưa mắt nhìn nhau. Cao ốc Phương Viên quả nhiên có vấn đề! “Bác tài à, tôi nghe nói chỗ đấy đã sụp rồi mà, có gì mà không đi được chứ?” Vị tài xế ấy không quen chúng tôi nên sư thúc quyết định giả vờ ngu ngơ. “Chà, tôi phải kể chuyện này với hai vị như thế nào đây nhỉ”. Trông bộ dạng của vị tài xế như là muốn nói mà lại không dám nói ra.Cuối cùng, có lẽ vì nỗi sợ vẫn lấn át lòng tốt, đối phương đã thẳng thừng xuống xe và mở cửa ra, kiên quyết không cho hai chúng tôi ngồi trên xe nữa. “Dù sao thì nơi ấy cũng rất quái lạ.Tôi chắc chắn không đưa hai vị đi được rồi, cũng khuyên hai vị đừng đến đấy”. Thấy tài xế ấy vẫn không dám nói, sư thúc cũng dứt khoát giở trò vô sỉ, ngồi im ở đấy không chịu xuống xe.Hết cách, chúng tôi đành phải thương lượng với tài xế rằng dừng xe ở một nơi cách cao ốc Phương Viên một con đường, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý..
Tôi đang định hỏi sư thúc rốt cuộc chuyện là thế nào thì đúng lúc này, tàu đã đến ga.
Ở đây đông người nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp, đành xuống tàu cùng sư thúc.
Ra khỏi nhà ga, sư thúc bèn ngoắc một chiếc taxi.
“Đến cao ốc Phương Viên nhé bác tài”.
Sư thúc vừa lên xe thì đã khép mắt lại, bày ra bộ dạng cần nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi biết sư thúc làm vậy vì không muốn tôi hỏi chuyện nữa.
Đối phương không muốn nói, tôi có hỏi dồn cũng vô ích, đành bất lực nói điểm đến với tài xế.
Vừa nghe chúng tôi nói rằng muốn đến cao ốc Phương Viên, tài xế taxi đột nhiên ngoảnh đầu lại, quan sát gương mặt của hai chúng tôi với vẻ nghi ngờ.
“Hai vị là người ở đâu thế, đây là lần đầu tiên đến thành phố chúng tôi à?”
Nghe vậy, tôi bèn nhìn vị tài xế ấy đầy hoài nghi.
Theo lý mà nói, bất kể hành khách cần đi đến đâu thì tài xế taxi cũng chỉ có hai lựa chọn: đi hoặc không đi.
Làm gì có chuyện còn chưa khởi động xe thì đã hỏi hành khách đến từ đâu chứ?
Phát giác được ánh mắt của tôi hơi lạ, vị tài xế ấy bèn vội vàng giải thích.
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu.
Tôi chỉ muốn nói, nếu hai vị không bắt buộc phải đến đấy thì tốt nhất là đừng đi”.
“Sao lại nói vậy?”
Sư thúc vốn đang nhắm mắt, nghe tài xế nói thế liền mở bừng mắt và hỏi ngay lập tức.
Vị tài xế ấy trông hơi khó xử, ánh mắt nhìn hai chúng tôi cứ có vẻ mập mờ.
“Hầy, nói sao nhỉ, dạo gần đây ở đấy không được ổn lắm.
Đừng nói là tôi không muốn đưa hai vị đi.
Dù có tìm taxi cả thành phố này thì cũng không ai đồng ý chở hai vị đâu”.
Nghe xong, tôi và sư thúc vô thức đưa mắt nhìn nhau.
Cao ốc Phương Viên quả nhiên có vấn đề!
“Bác tài à, tôi nghe nói chỗ đấy đã sụp rồi mà, có gì mà không đi được chứ?”
Vị tài xế ấy không quen chúng tôi nên sư thúc quyết định giả vờ ngu ngơ.
“Chà, tôi phải kể chuyện này với hai vị như thế nào đây nhỉ”.
Trông bộ dạng của vị tài xế như là muốn nói mà lại không dám nói ra.
Cuối cùng, có lẽ vì nỗi sợ vẫn lấn át lòng tốt, đối phương đã thẳng thừng xuống xe và mở cửa ra, kiên quyết không cho hai chúng tôi ngồi trên xe nữa.
“Dù sao thì nơi ấy cũng rất quái lạ.
Tôi chắc chắn không đưa hai vị đi được rồi, cũng khuyên hai vị đừng đến đấy”.
Thấy tài xế ấy vẫn không dám nói, sư thúc cũng dứt khoát giở trò vô sỉ, ngồi im ở đấy không chịu xuống xe.
Hết cách, chúng tôi đành phải thương lượng với tài xế rằng dừng xe ở một nơi cách cao ốc Phương Viên một con đường, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi đang định hỏi sư thúc rốt cuộc chuyện là thế nào thì đúng lúc này, tàu đã đến ga. Ở đây đông người nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp, đành xuống tàu cùng sư thúc.Ra khỏi nhà ga, sư thúc bèn ngoắc một chiếc taxi. “Đến cao ốc Phương Viên nhé bác tài”. Sư thúc vừa lên xe thì đã khép mắt lại, bày ra bộ dạng cần nhắm mắt nghỉ ngơi.Tôi biết sư thúc làm vậy vì không muốn tôi hỏi chuyện nữa. Đối phương không muốn nói, tôi có hỏi dồn cũng vô ích, đành bất lực nói điểm đến với tài xế. Vừa nghe chúng tôi nói rằng muốn đến cao ốc Phương Viên, tài xế taxi đột nhiên ngoảnh đầu lại, quan sát gương mặt của hai chúng tôi với vẻ nghi ngờ. “Hai vị là người ở đâu thế, đây là lần đầu tiên đến thành phố chúng tôi à?” Nghe vậy, tôi bèn nhìn vị tài xế ấy đầy hoài nghi. Theo lý mà nói, bất kể hành khách cần đi đến đâu thì tài xế taxi cũng chỉ có hai lựa chọn: đi hoặc không đi. Làm gì có chuyện còn chưa khởi động xe thì đã hỏi hành khách đến từ đâu chứ? Phát giác được ánh mắt của tôi hơi lạ, vị tài xế ấy bèn vội vàng giải thích. “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu.Tôi chỉ muốn nói, nếu hai vị không bắt buộc phải đến đấy thì tốt nhất là đừng đi”. “Sao lại nói vậy?” Sư thúc vốn đang nhắm mắt, nghe tài xế nói thế liền mở bừng mắt và hỏi ngay lập tức. Vị tài xế ấy trông hơi khó xử, ánh mắt nhìn hai chúng tôi cứ có vẻ mập mờ. “Hầy, nói sao nhỉ, dạo gần đây ở đấy không được ổn lắm.Đừng nói là tôi không muốn đưa hai vị đi.Dù có tìm taxi cả thành phố này thì cũng không ai đồng ý chở hai vị đâu”. Nghe xong, tôi và sư thúc vô thức đưa mắt nhìn nhau. Cao ốc Phương Viên quả nhiên có vấn đề! “Bác tài à, tôi nghe nói chỗ đấy đã sụp rồi mà, có gì mà không đi được chứ?” Vị tài xế ấy không quen chúng tôi nên sư thúc quyết định giả vờ ngu ngơ. “Chà, tôi phải kể chuyện này với hai vị như thế nào đây nhỉ”. Trông bộ dạng của vị tài xế như là muốn nói mà lại không dám nói ra.Cuối cùng, có lẽ vì nỗi sợ vẫn lấn át lòng tốt, đối phương đã thẳng thừng xuống xe và mở cửa ra, kiên quyết không cho hai chúng tôi ngồi trên xe nữa. “Dù sao thì nơi ấy cũng rất quái lạ.Tôi chắc chắn không đưa hai vị đi được rồi, cũng khuyên hai vị đừng đến đấy”. Thấy tài xế ấy vẫn không dám nói, sư thúc cũng dứt khoát giở trò vô sỉ, ngồi im ở đấy không chịu xuống xe.Hết cách, chúng tôi đành phải thương lượng với tài xế rằng dừng xe ở một nơi cách cao ốc Phương Viên một con đường, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý..