Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 221: “sao Anh Biết Là Không Có Người Sống”

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Dọc đường, vị tài xế ấy dường như vẫn còn hơi tức giận, không muốn để ý đến hai chúng tôi cho lắm.  Sư thúc vẫn bày ra vẻ “chẳng sao cả”, thậm chí còn mở lời bắt chuyện với đối phương.  “Bác tài à, không giấu gì anh, thật ra hai chúng tôi nghe nói nơi ấy có vấn đề nên mới đến.Có thể anh không biết tôi là ai, tôi là đệ tử phái Mao Sơn.Anh từng nghe đến đệ tử Mao Sơn chưa? Chúng tôi chuyên về trừ ma đuổi quỷ.Hôm nay chúng tôi đã làm phiền anh, nên sẽ tặng anh lá bùa thần mà tôi đã luyện bằng tinh khí trong bảy bảy bốn mươi chín ngày”.  Vừa ba hoa, sư thúc vừa móc lá bùa vàng từ trong túi ra và đưa đến trước mặt tài xế.  “Chỉ cần có lá bùa hộ thân này, bất cứ yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần anh”.  Sư thúc lại trưng ra vẻ ung dung điềm tĩnh, khiến vị tài xế kia thoáng sững sờ.  “Hai vị thực sự đến từ Mao Sơn ư?”  Vừa biết được thân phận của hai chúng tôi, thái độ của vị tài xế lập tức cung kính hơn hẳn.Thấy sư thúc gửi tặng lá bùa vàng đầy thành ý, vị tài xế ấy mới thoải mái trò chuyện với chúng tôi.   “Hai vị đại sư đừng trách tôi không dám nói ra.Chuyện này quả thật quá bất thường.Bây giờ ngay cả bên trên cũng không kiểm soát được nữa”.  Vị tài xế vừa lái xe vừa cẩn thận nhét lá bùa vàng vào túi áo.  “Việc sụp đổ của cao ốc Phương Viên ngay từ đầu đã rất kỳ lạ rồi.Đang yên đang lành, bỗng dưng qua một đêm lại sụp xuống.Vốn dĩ sụp rồi thì cũng chẳng có gì.Nhưng vào hai ngày trước, toà cao ốc ấy lại khôi phục hình dạng ban đầu chỉ trong một đêm”.  “Không chỉ có vậy, còn có người ra vào liên tục ở cao ốc nữa cơ.Mà hai vị có đoán được không, trong số những người ra vào ấy, không có một ai là người sống cả!”  Tôi và sư thúc đồng thời nhíu mày lại.  “Sao anh biết là không có người sống?”  Nói đến đây, vị tài xế ấy bèn thở dài.  “Lúc toà cao ốc mới khôi phục, tuy mọi người đều thấy quái dị, nhưng vì tò mò quá nên ai cũng chạy đến đấy xem thử.Kết quả là vừa đến xem, rất nhiều người liền trông thấy người thân đã mất của mình xuất hiện ở trong cao ốc!”  Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe lập tức yên ắng hẳn.  “Sư thúc, thế này là sao nhỉ? Không lẽ là âm binh dẫn đường?”  Nghe tài xế kể xong, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là âm binh mượn đường, tục gọi là âm binh qua đường.  Người - ma khác nhau, hai giới âm - dương tách biệt, người có đường của người, ma có lối của ma.Nếu ma muốn đi đường của dương gian, thì phải “mượn đường”..

Dọc đường, vị tài xế ấy dường như vẫn còn hơi tức giận, không muốn để ý đến hai chúng tôi cho lắm.  

Sư thúc vẫn bày ra vẻ “chẳng sao cả”, thậm chí còn mở lời bắt chuyện với đối phương.  

“Bác tài à, không giấu gì anh, thật ra hai chúng tôi nghe nói nơi ấy có vấn đề nên mới đến.

Có thể anh không biết tôi là ai, tôi là đệ tử phái Mao Sơn.

Anh từng nghe đến đệ tử Mao Sơn chưa? Chúng tôi chuyên về trừ ma đuổi quỷ.

Hôm nay chúng tôi đã làm phiền anh, nên sẽ tặng anh lá bùa thần mà tôi đã luyện bằng tinh khí trong bảy bảy bốn mươi chín ngày”.  

Vừa ba hoa, sư thúc vừa móc lá bùa vàng từ trong túi ra và đưa đến trước mặt tài xế.  

“Chỉ cần có lá bùa hộ thân này, bất cứ yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần anh”.  

Sư thúc lại trưng ra vẻ ung dung điềm tĩnh, khiến vị tài xế kia thoáng sững sờ.  

“Hai vị thực sự đến từ Mao Sơn ư?”  

Vừa biết được thân phận của hai chúng tôi, thái độ của vị tài xế lập tức cung kính hơn hẳn.

Thấy sư thúc gửi tặng lá bùa vàng đầy thành ý, vị tài xế ấy mới thoải mái trò chuyện với chúng tôi.   

“Hai vị đại sư đừng trách tôi không dám nói ra.

Chuyện này quả thật quá bất thường.

Bây giờ ngay cả bên trên cũng không kiểm soát được nữa”.  

Vị tài xế vừa lái xe vừa cẩn thận nhét lá bùa vàng vào túi áo.  

“Việc sụp đổ của cao ốc Phương Viên ngay từ đầu đã rất kỳ lạ rồi.

Đang yên đang lành, bỗng dưng qua một đêm lại sụp xuống.

Vốn dĩ sụp rồi thì cũng chẳng có gì.

Nhưng vào hai ngày trước, toà cao ốc ấy lại khôi phục hình dạng ban đầu chỉ trong một đêm”.  

“Không chỉ có vậy, còn có người ra vào liên tục ở cao ốc nữa cơ.

Mà hai vị có đoán được không, trong số những người ra vào ấy, không có một ai là người sống cả!”  

Tôi và sư thúc đồng thời nhíu mày lại.  

“Sao anh biết là không có người sống?”  

Nói đến đây, vị tài xế ấy bèn thở dài.  

“Lúc toà cao ốc mới khôi phục, tuy mọi người đều thấy quái dị, nhưng vì tò mò quá nên ai cũng chạy đến đấy xem thử.

Kết quả là vừa đến xem, rất nhiều người liền trông thấy người thân đã mất của mình xuất hiện ở trong cao ốc!”  

Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe lập tức yên ắng hẳn.  

“Sư thúc, thế này là sao nhỉ? Không lẽ là âm binh dẫn đường?”  

Nghe tài xế kể xong, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là âm binh mượn đường, tục gọi là âm binh qua đường.  

Người - ma khác nhau, hai giới âm - dương tách biệt, người có đường của người, ma có lối của ma.

Nếu ma muốn đi đường của dương gian, thì phải “mượn đường”..

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Dọc đường, vị tài xế ấy dường như vẫn còn hơi tức giận, không muốn để ý đến hai chúng tôi cho lắm.  Sư thúc vẫn bày ra vẻ “chẳng sao cả”, thậm chí còn mở lời bắt chuyện với đối phương.  “Bác tài à, không giấu gì anh, thật ra hai chúng tôi nghe nói nơi ấy có vấn đề nên mới đến.Có thể anh không biết tôi là ai, tôi là đệ tử phái Mao Sơn.Anh từng nghe đến đệ tử Mao Sơn chưa? Chúng tôi chuyên về trừ ma đuổi quỷ.Hôm nay chúng tôi đã làm phiền anh, nên sẽ tặng anh lá bùa thần mà tôi đã luyện bằng tinh khí trong bảy bảy bốn mươi chín ngày”.  Vừa ba hoa, sư thúc vừa móc lá bùa vàng từ trong túi ra và đưa đến trước mặt tài xế.  “Chỉ cần có lá bùa hộ thân này, bất cứ yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần anh”.  Sư thúc lại trưng ra vẻ ung dung điềm tĩnh, khiến vị tài xế kia thoáng sững sờ.  “Hai vị thực sự đến từ Mao Sơn ư?”  Vừa biết được thân phận của hai chúng tôi, thái độ của vị tài xế lập tức cung kính hơn hẳn.Thấy sư thúc gửi tặng lá bùa vàng đầy thành ý, vị tài xế ấy mới thoải mái trò chuyện với chúng tôi.   “Hai vị đại sư đừng trách tôi không dám nói ra.Chuyện này quả thật quá bất thường.Bây giờ ngay cả bên trên cũng không kiểm soát được nữa”.  Vị tài xế vừa lái xe vừa cẩn thận nhét lá bùa vàng vào túi áo.  “Việc sụp đổ của cao ốc Phương Viên ngay từ đầu đã rất kỳ lạ rồi.Đang yên đang lành, bỗng dưng qua một đêm lại sụp xuống.Vốn dĩ sụp rồi thì cũng chẳng có gì.Nhưng vào hai ngày trước, toà cao ốc ấy lại khôi phục hình dạng ban đầu chỉ trong một đêm”.  “Không chỉ có vậy, còn có người ra vào liên tục ở cao ốc nữa cơ.Mà hai vị có đoán được không, trong số những người ra vào ấy, không có một ai là người sống cả!”  Tôi và sư thúc đồng thời nhíu mày lại.  “Sao anh biết là không có người sống?”  Nói đến đây, vị tài xế ấy bèn thở dài.  “Lúc toà cao ốc mới khôi phục, tuy mọi người đều thấy quái dị, nhưng vì tò mò quá nên ai cũng chạy đến đấy xem thử.Kết quả là vừa đến xem, rất nhiều người liền trông thấy người thân đã mất của mình xuất hiện ở trong cao ốc!”  Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe lập tức yên ắng hẳn.  “Sư thúc, thế này là sao nhỉ? Không lẽ là âm binh dẫn đường?”  Nghe tài xế kể xong, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là âm binh mượn đường, tục gọi là âm binh qua đường.  Người - ma khác nhau, hai giới âm - dương tách biệt, người có đường của người, ma có lối của ma.Nếu ma muốn đi đường của dương gian, thì phải “mượn đường”..

Chương 221: “sao Anh Biết Là Không Có Người Sống”