Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 249: Bán Tin Bán Nghi

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hoàng đại tiên đã nói ông trời đang muốn lấy mạng người, e là ngày tận thế sắp tới rồi, cũng giống như sự kiện tàu Nô–ê.Trái đất này sẽ được thanh tẩy một lượt!"Ông ta vừa nói dứt lời thì tất cả những người đang hóng chuyện xung quanh đều quay sang nhìn ông ta, sau đó hít một hơi lạnh."Ông Lý, ông nói thật không đấy? Đừng có dọa chúng tôi, chúng tôi sống đến chừng này tuổi rồi, nếu ông mà đùa không suy nghĩ là khéo khi có người mất mạng đấy!"Lời ông Lý này nói đúng là mơ hồ, ai nấy nghe xong đều ù ù cạc cạc, bán tin bán nghi.Thấy mọi người đều có vẻ không tin lời mình nói cho lắm, ông Lý liền lấy ra một mẩu gỗ màu đen sì từ trong túi áo ra.Mẩu gỗ này chỉ to chừng một con mạt chược nhưng khi vừa nhìn thấy mẩu gỗ này thì tôi đã trợn tròn mắt.Mẩu gỗ nhỏ đó lại là một mẩu gỗ sét đánh.Đừng nhìn mẩu gỗ đó nhỏ như vậy, nhưng bên trên nó có một lớp lôi khí mỏng.Loại gỗ sét đánh này là một thứ trừ tà vô cùng tốt."Các ông nhìn xem, đây là thứ mà Hoàng đại tiên cho tôi.Ông ấy nói đây chẳng khác nào một tấm vé để lên chiếc thuyền cứu rỗi đó.Chỉ cần tôi luôn mang mẩu gỗ này bên mình thì lần này tôi có thể bình an vô sự, tai qua nạn khỏi".Ông Lý kia càng nói càng đắc ý.Nói rồi, như sợ có ai đó cướp mất món báu vật của mình, ông ta vội vã nhét lại miếng gỗ vào trong túi áo."Nói cho các ông biết, thứ này thực sự rất linh nghiệm.Lúc trước khi tôi đi qua nơi này, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi đến nỗi tim đập như trống trận, nhưng từ khi có mẩu gỗ này, tôi không bị như vậy nữa!"Sau khi nghe ông Lý nói vậy, những người ban nãy còn bán tín bán nghi giờ đã tin sái cổ.Mấy người kia cũng nhao nhao lên muốn tới tìm vị tiên nhân kia để xin bảo vật.Nghe họ nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.Trên cầu, Hoàng đại tiên.Tôi nghĩ ngợi một lát, ban đầu tôi quen được ông cụ Tôn và Hoàng Cường trên cây cầu đó.Chỉ là sau này tôi không gặp lại Hoàng Cường, ông cụ Tôn nói ông ấy đã về quê, còn nói muốn cùng tôi tới giúp ông ấy một số chuyện.Nhưng sau đó biết bao nhiêu sóng gió cứ liên tục ập tới nên chúng tôi cũng quên béng mất chuyện này.Tôi mơ hồ cảm thấy Hoàng đại tiên mà những người này nói chính là Hoàng Cường.Có điều tôi nhớ ông cụ Tôn đã từng nói Hoàng Cường chỉ là một Đạo sĩ dởm, chỉ biết dùng cái miệng lừa người chứ không phải người thực sự có bản lĩnh.Có điều dù là như vậy nhưng chỉ cần nhìn Hoàng Cường cho người kia một mẩu gỗ sét đánh thì chắc chắn Hoàng Cường phải có thực lực nhất định và một số món bảo bối..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hoàng đại tiên đã nói ông trời đang muốn lấy mạng người, e là ngày tận thế sắp tới rồi, cũng giống như sự kiện tàu Nô–ê.

Trái đất này sẽ được thanh tẩy một lượt!"

Ông ta vừa nói dứt lời thì tất cả những người đang hóng chuyện xung quanh đều quay sang nhìn ông ta, sau đó hít một hơi lạnh.

"Ông Lý, ông nói thật không đấy? Đừng có dọa chúng tôi, chúng tôi sống đến chừng này tuổi rồi, nếu ông mà đùa không suy nghĩ là khéo khi có người mất mạng đấy!"

Lời ông Lý này nói đúng là mơ hồ, ai nấy nghe xong đều ù ù cạc cạc, bán tin bán nghi.

Thấy mọi người đều có vẻ không tin lời mình nói cho lắm, ông Lý liền lấy ra một mẩu gỗ màu đen sì từ trong túi áo ra.

Mẩu gỗ này chỉ to chừng một con mạt chược nhưng khi vừa nhìn thấy mẩu gỗ này thì tôi đã trợn tròn mắt.

Mẩu gỗ nhỏ đó lại là một mẩu gỗ sét đánh.

Đừng nhìn mẩu gỗ đó nhỏ như vậy, nhưng bên trên nó có một lớp lôi khí mỏng.

Loại gỗ sét đánh này là một thứ trừ tà vô cùng tốt.

"Các ông nhìn xem, đây là thứ mà Hoàng đại tiên cho tôi.

Ông ấy nói đây chẳng khác nào một tấm vé để lên chiếc thuyền cứu rỗi đó.

Chỉ cần tôi luôn mang mẩu gỗ này bên mình thì lần này tôi có thể bình an vô sự, tai qua nạn khỏi".

Ông Lý kia càng nói càng đắc ý.

Nói rồi, như sợ có ai đó cướp mất món báu vật của mình, ông ta vội vã nhét lại miếng gỗ vào trong túi áo.

"Nói cho các ông biết, thứ này thực sự rất linh nghiệm.

Lúc trước khi tôi đi qua nơi này, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi đến nỗi tim đập như trống trận, nhưng từ khi có mẩu gỗ này, tôi không bị như vậy nữa!"

Sau khi nghe ông Lý nói vậy, những người ban nãy còn bán tín bán nghi giờ đã tin sái cổ.

Mấy người kia cũng nhao nhao lên muốn tới tìm vị tiên nhân kia để xin bảo vật.

Nghe họ nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.

Trên cầu, Hoàng đại tiên.

Tôi nghĩ ngợi một lát, ban đầu tôi quen được ông cụ Tôn và Hoàng Cường trên cây cầu đó.

Chỉ là sau này tôi không gặp lại Hoàng Cường, ông cụ Tôn nói ông ấy đã về quê, còn nói muốn cùng tôi tới giúp ông ấy một số chuyện.

Nhưng sau đó biết bao nhiêu sóng gió cứ liên tục ập tới nên chúng tôi cũng quên béng mất chuyện này.

Tôi mơ hồ cảm thấy Hoàng đại tiên mà những người này nói chính là Hoàng Cường.

Có điều tôi nhớ ông cụ Tôn đã từng nói Hoàng Cường chỉ là một Đạo sĩ dởm, chỉ biết dùng cái miệng lừa người chứ không phải người thực sự có bản lĩnh.

Có điều dù là như vậy nhưng chỉ cần nhìn Hoàng Cường cho người kia một mẩu gỗ sét đánh thì chắc chắn Hoàng Cường phải có thực lực nhất định và một số món bảo bối.

Image removed.

.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hoàng đại tiên đã nói ông trời đang muốn lấy mạng người, e là ngày tận thế sắp tới rồi, cũng giống như sự kiện tàu Nô–ê.Trái đất này sẽ được thanh tẩy một lượt!"Ông ta vừa nói dứt lời thì tất cả những người đang hóng chuyện xung quanh đều quay sang nhìn ông ta, sau đó hít một hơi lạnh."Ông Lý, ông nói thật không đấy? Đừng có dọa chúng tôi, chúng tôi sống đến chừng này tuổi rồi, nếu ông mà đùa không suy nghĩ là khéo khi có người mất mạng đấy!"Lời ông Lý này nói đúng là mơ hồ, ai nấy nghe xong đều ù ù cạc cạc, bán tin bán nghi.Thấy mọi người đều có vẻ không tin lời mình nói cho lắm, ông Lý liền lấy ra một mẩu gỗ màu đen sì từ trong túi áo ra.Mẩu gỗ này chỉ to chừng một con mạt chược nhưng khi vừa nhìn thấy mẩu gỗ này thì tôi đã trợn tròn mắt.Mẩu gỗ nhỏ đó lại là một mẩu gỗ sét đánh.Đừng nhìn mẩu gỗ đó nhỏ như vậy, nhưng bên trên nó có một lớp lôi khí mỏng.Loại gỗ sét đánh này là một thứ trừ tà vô cùng tốt."Các ông nhìn xem, đây là thứ mà Hoàng đại tiên cho tôi.Ông ấy nói đây chẳng khác nào một tấm vé để lên chiếc thuyền cứu rỗi đó.Chỉ cần tôi luôn mang mẩu gỗ này bên mình thì lần này tôi có thể bình an vô sự, tai qua nạn khỏi".Ông Lý kia càng nói càng đắc ý.Nói rồi, như sợ có ai đó cướp mất món báu vật của mình, ông ta vội vã nhét lại miếng gỗ vào trong túi áo."Nói cho các ông biết, thứ này thực sự rất linh nghiệm.Lúc trước khi tôi đi qua nơi này, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi đến nỗi tim đập như trống trận, nhưng từ khi có mẩu gỗ này, tôi không bị như vậy nữa!"Sau khi nghe ông Lý nói vậy, những người ban nãy còn bán tín bán nghi giờ đã tin sái cổ.Mấy người kia cũng nhao nhao lên muốn tới tìm vị tiên nhân kia để xin bảo vật.Nghe họ nói đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.Trên cầu, Hoàng đại tiên.Tôi nghĩ ngợi một lát, ban đầu tôi quen được ông cụ Tôn và Hoàng Cường trên cây cầu đó.Chỉ là sau này tôi không gặp lại Hoàng Cường, ông cụ Tôn nói ông ấy đã về quê, còn nói muốn cùng tôi tới giúp ông ấy một số chuyện.Nhưng sau đó biết bao nhiêu sóng gió cứ liên tục ập tới nên chúng tôi cũng quên béng mất chuyện này.Tôi mơ hồ cảm thấy Hoàng đại tiên mà những người này nói chính là Hoàng Cường.Có điều tôi nhớ ông cụ Tôn đã từng nói Hoàng Cường chỉ là một Đạo sĩ dởm, chỉ biết dùng cái miệng lừa người chứ không phải người thực sự có bản lĩnh.Có điều dù là như vậy nhưng chỉ cần nhìn Hoàng Cường cho người kia một mẩu gỗ sét đánh thì chắc chắn Hoàng Cường phải có thực lực nhất định và một số món bảo bối..

Chương 249: Bán Tin Bán Nghi