Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 250: Đi Chúng Ta Đi Uống Trà Đi!

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Trước khi rời khỏi đó, tôi còn đặc biệt tới chỗ ông cụ Lý kia khách sáo chào hỏi vài câu.Mặc dù không hỏi được tên thật của Hoàng đại tiên nhưng vị trí trên cầu của ông ấy thì quả nhiên trùng khớp.  Đúng là nơi mà lúc trước tôi đã gặp ông cụ Tôn và Hoàng Cường.  Nếu như vậy thì trong lòng tôi lại càng chắc chắn người này chính là Hoàng Cường.  Bởi vì chuyện của cao ốc Phương Viên mà trật tự trị an trong thành phố được siết chặt hơn rất nhiều.  Hiện giờ trên cầu đã không cho phép bày sạp hàng nữa.Tôi nhìn cây cầu trống rỗng trước mặt mà bỗng chốc ngẩn ngơ.  "Ơ? Chàng trai trẻ này trông quen quá?"  Tôi đang phiền muộn không biết phải đi đâu để tìm Hoàng đại tiên thì đằng sau đột nhiên có người đi tới chào hỏi tôi.  Vừa nghe giọng nói đó, tôi lập tức nhận ra người vừa nói chính là Hoàng Cường.  Tôi quay lại nhìn thì quả đúng thật.  Hoàng Cường vẫn giống như trước, dáng vẻ cao thâm khó đoán.Ông ấy còn đang khẽ mỉm cười, toát ra vẻ ung dung tự tại.  Không thể không nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Hoàng Cường trông còn giống một cao nhân hơn ông cụ Tôn rất nhiều.  "Ông Hoàng".  Vừa chạm mặt nhau nhưng tôi không hề cảm thấy xa lạ mà vội vã khách sáo chào hỏi ông ấy.  Hiện giờ trên cầu không cho phép bày sạp hàng, cho nên Hoàng Cường không bày sạp ra nữa mà chỉ đứng đây đợi có khách tới hỏi.  "Haizzz, đừng nghe mấy ông già đó nói linh tinh.Hiện giờ người ta quản lý trị an chặt như vậy, nếu tôi không giở chút thủ đoạn thì e là đã chết đói lâu rồi".  Vừa nghe tôi nhắc tới những lời ông Lý vừa nói, Hoàng Cường có vẻ ngại ngùng ha ha cười lớn.  Từ câu nói của ông ấy tôi cũng đã đoán ra.Có lẽ là ông Lý kia được Hoàng Cường cho lợi lộc gì đó nên mới đi quảng cáo giúp Hoàng Cường.  Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn rất vui khi tìm thấy Hoàng Cường.Chỉ dựa vào quan hệ của ông ấy với sư phụ tôi thì chúng tôi cũng tính là người quen.  "Đi, chúng ta đi uống trà đi!"  Tôi nhìn đoàn người đang lướt qua, có vẻ như không có ai định tìm Hoàng Cường xem bói nên mở lời rủ ông ấy đi uống một tách trà rồi hàn huyên.  Thấy tôi mời mọc, Hoàng Cường như thể trầm ngâm suy nghĩ gì đó.Ông ấy nhìn tôi như thể có tâm sự, trên mặt vẫn là nụ cười thương hiệu.  "Nhóc con, có phải muốn nghe ngóng về ông cụ Tôn từ chỗ tôi không?".

Trước khi rời khỏi đó, tôi còn đặc biệt tới chỗ ông cụ Lý kia khách sáo chào hỏi vài câu.

Mặc dù không hỏi được tên thật của Hoàng đại tiên nhưng vị trí trên cầu của ông ấy thì quả nhiên trùng khớp.  

Đúng là nơi mà lúc trước tôi đã gặp ông cụ Tôn và Hoàng Cường.  

Nếu như vậy thì trong lòng tôi lại càng chắc chắn người này chính là Hoàng Cường.  

Bởi vì chuyện của cao ốc Phương Viên mà trật tự trị an trong thành phố được siết chặt hơn rất nhiều.  

Hiện giờ trên cầu đã không cho phép bày sạp hàng nữa.

Tôi nhìn cây cầu trống rỗng trước mặt mà bỗng chốc ngẩn ngơ.  

"Ơ? Chàng trai trẻ này trông quen quá?"  

Tôi đang phiền muộn không biết phải đi đâu để tìm Hoàng đại tiên thì đằng sau đột nhiên có người đi tới chào hỏi tôi.  

Vừa nghe giọng nói đó, tôi lập tức nhận ra người vừa nói chính là Hoàng Cường.  

Tôi quay lại nhìn thì quả đúng thật.  

Hoàng Cường vẫn giống như trước, dáng vẻ cao thâm khó đoán.

Ông ấy còn đang khẽ mỉm cười, toát ra vẻ ung dung tự tại.  

Không thể không nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Hoàng Cường trông còn giống một cao nhân hơn ông cụ Tôn rất nhiều.  

"Ông Hoàng".  

Vừa chạm mặt nhau nhưng tôi không hề cảm thấy xa lạ mà vội vã khách sáo chào hỏi ông ấy.  

Hiện giờ trên cầu không cho phép bày sạp hàng, cho nên Hoàng Cường không bày sạp ra nữa mà chỉ đứng đây đợi có khách tới hỏi.  

"Haizzz, đừng nghe mấy ông già đó nói linh tinh.

Hiện giờ người ta quản lý trị an chặt như vậy, nếu tôi không giở chút thủ đoạn thì e là đã chết đói lâu rồi".  

Vừa nghe tôi nhắc tới những lời ông Lý vừa nói, Hoàng Cường có vẻ ngại ngùng ha ha cười lớn.  

Từ câu nói của ông ấy tôi cũng đã đoán ra.

Có lẽ là ông Lý kia được Hoàng Cường cho lợi lộc gì đó nên mới đi quảng cáo giúp Hoàng Cường.  

Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn rất vui khi tìm thấy Hoàng Cường.

Chỉ dựa vào quan hệ của ông ấy với sư phụ tôi thì chúng tôi cũng tính là người quen.  

"Đi, chúng ta đi uống trà đi!"  

Tôi nhìn đoàn người đang lướt qua, có vẻ như không có ai định tìm Hoàng Cường xem bói nên mở lời rủ ông ấy đi uống một tách trà rồi hàn huyên.  

Thấy tôi mời mọc, Hoàng Cường như thể trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Ông ấy nhìn tôi như thể có tâm sự, trên mặt vẫn là nụ cười thương hiệu.  

"Nhóc con, có phải muốn nghe ngóng về ông cụ Tôn từ chỗ tôi không?".

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Trước khi rời khỏi đó, tôi còn đặc biệt tới chỗ ông cụ Lý kia khách sáo chào hỏi vài câu.Mặc dù không hỏi được tên thật của Hoàng đại tiên nhưng vị trí trên cầu của ông ấy thì quả nhiên trùng khớp.  Đúng là nơi mà lúc trước tôi đã gặp ông cụ Tôn và Hoàng Cường.  Nếu như vậy thì trong lòng tôi lại càng chắc chắn người này chính là Hoàng Cường.  Bởi vì chuyện của cao ốc Phương Viên mà trật tự trị an trong thành phố được siết chặt hơn rất nhiều.  Hiện giờ trên cầu đã không cho phép bày sạp hàng nữa.Tôi nhìn cây cầu trống rỗng trước mặt mà bỗng chốc ngẩn ngơ.  "Ơ? Chàng trai trẻ này trông quen quá?"  Tôi đang phiền muộn không biết phải đi đâu để tìm Hoàng đại tiên thì đằng sau đột nhiên có người đi tới chào hỏi tôi.  Vừa nghe giọng nói đó, tôi lập tức nhận ra người vừa nói chính là Hoàng Cường.  Tôi quay lại nhìn thì quả đúng thật.  Hoàng Cường vẫn giống như trước, dáng vẻ cao thâm khó đoán.Ông ấy còn đang khẽ mỉm cười, toát ra vẻ ung dung tự tại.  Không thể không nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Hoàng Cường trông còn giống một cao nhân hơn ông cụ Tôn rất nhiều.  "Ông Hoàng".  Vừa chạm mặt nhau nhưng tôi không hề cảm thấy xa lạ mà vội vã khách sáo chào hỏi ông ấy.  Hiện giờ trên cầu không cho phép bày sạp hàng, cho nên Hoàng Cường không bày sạp ra nữa mà chỉ đứng đây đợi có khách tới hỏi.  "Haizzz, đừng nghe mấy ông già đó nói linh tinh.Hiện giờ người ta quản lý trị an chặt như vậy, nếu tôi không giở chút thủ đoạn thì e là đã chết đói lâu rồi".  Vừa nghe tôi nhắc tới những lời ông Lý vừa nói, Hoàng Cường có vẻ ngại ngùng ha ha cười lớn.  Từ câu nói của ông ấy tôi cũng đã đoán ra.Có lẽ là ông Lý kia được Hoàng Cường cho lợi lộc gì đó nên mới đi quảng cáo giúp Hoàng Cường.  Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn rất vui khi tìm thấy Hoàng Cường.Chỉ dựa vào quan hệ của ông ấy với sư phụ tôi thì chúng tôi cũng tính là người quen.  "Đi, chúng ta đi uống trà đi!"  Tôi nhìn đoàn người đang lướt qua, có vẻ như không có ai định tìm Hoàng Cường xem bói nên mở lời rủ ông ấy đi uống một tách trà rồi hàn huyên.  Thấy tôi mời mọc, Hoàng Cường như thể trầm ngâm suy nghĩ gì đó.Ông ấy nhìn tôi như thể có tâm sự, trên mặt vẫn là nụ cười thương hiệu.  "Nhóc con, có phải muốn nghe ngóng về ông cụ Tôn từ chỗ tôi không?".

Chương 250: Đi Chúng Ta Đi Uống Trà Đi!