Từng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha…
Chương 23: Da Đầu Tê Dại
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… Chân Minh Châu vội vàng giải thích: “Nếu họ đến từ vùng sâu vùng xa rất nghèo, chưa được tiêm ngừa thì sao.”Vị bác sĩ lại tiếp lời: “Như vậy cũng không sao vì cháu đã tiêm vắc-xin rất đầy đủ.”Nghe vậy Chân Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm.Dĩ nhiên là cô được tiêm chủng rất đầy đủ.Nguyên nhân là do mẹ cô qua đời vì bạo bệnh, nên cô và ba cũng quan tâm đến vấn đề sức khỏe hơn.Mỗi năm hai người đều đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, cũng không thể bỏ qua việc tiêm vắc-xin phòng bệnh.“Vậy cháu thật sự không cần tiêm ngừa gì đúng không ạ.”Vị bác sĩ nghiêm túc lúc này lại hài hước trả lời: “Nếu cháu thật sự muốn tiêm thì có thể chọn nhổ răng.Nhiều loại vắc-xin không cần tiêm lại lần hai nhưng răng thì có nhiều, có thể tuỳ tiện nhổ vẫn được.”Chân Minh Châu câm nín: "...!...” bác sĩ thật biết nói đùa nha.Sau đó, cô lấy lại sổ sức khỏe rồi chào tạm biệt bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cháu đi đây”Bác sĩ lại liếc nhìn cô rồi nói: “Tôi cũng không định giữ cháu lại ăn cơm.”Chân Minh Châu: "..." Bác sĩ vừa nghiêm nghị lại cũng thật hài hước.Sau khi đi ra ngoài cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người.Vì cứ mỗi lần nhìn thấy bác sĩ thì theo bản năng cô lại cảm thấy “tim đập chân run.”Nếu đã có dịp vào thành phố thì tự nhiên Chân Minh Châu cũng không về ngay mà quyết định đi ăn một bữa thật đã.Với cô ăn uống rất quan trọng, ăn cơm cũng lớn như bầu trời vậy.Chân Minh Châu dứt khoát đến quán lẩu hot nhất nhì Lệ thành.Bởi vì đặc trưng khí hậu ở địa phương mà các quán lẩu rất được yêu thích.Tối qua cô bị hoảng sợ nên đương nhiên hôm nay phải tìm một chút an ủi.Không có việc gì mà một nồi lẩu không thể giải quyết được.Chân Minh Châu mở cửa xe đi vào quán lẩu, nhưng nhìn thấy phía trước có hơn bốn mươi người xếp hàng đầu cô liền rủ xuống.Chỉ muốn ăn lẩu thôi mà cũng khó vậy sao.“Chân Minh Châu.” Nghe thấy có người gọi cô liền quay đầu lại liền thấy một người đàn ông ưu nhã mặc tây trang mang giày da đang mỉm cười với cô.Khi nhận ra người đàn ông này là ai thì cô cảm thấy da đầu tê dại..
Chân Minh Châu vội vàng giải thích: “Nếu họ đến từ vùng sâu vùng xa rất nghèo, chưa được tiêm ngừa thì sao.”Vị bác sĩ lại tiếp lời: “Như vậy cũng không sao vì cháu đã tiêm vắc-xin rất đầy đủ.”Nghe vậy Chân Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên là cô được tiêm chủng rất đầy đủ.
Nguyên nhân là do mẹ cô qua đời vì bạo bệnh, nên cô và ba cũng quan tâm đến vấn đề sức khỏe hơn.
Mỗi năm hai người đều đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, cũng không thể bỏ qua việc tiêm vắc-xin phòng bệnh.“Vậy cháu thật sự không cần tiêm ngừa gì đúng không ạ.”Vị bác sĩ nghiêm túc lúc này lại hài hước trả lời: “Nếu cháu thật sự muốn tiêm thì có thể chọn nhổ răng.
Nhiều loại vắc-xin không cần tiêm lại lần hai nhưng răng thì có nhiều, có thể tuỳ tiện nhổ vẫn được.”Chân Minh Châu câm nín: "...!...” bác sĩ thật biết nói đùa nha.Sau đó, cô lấy lại sổ sức khỏe rồi chào tạm biệt bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cháu đi đây”Bác sĩ lại liếc nhìn cô rồi nói: “Tôi cũng không định giữ cháu lại ăn cơm.”Chân Minh Châu: "..." Bác sĩ vừa nghiêm nghị lại cũng thật hài hước.Sau khi đi ra ngoài cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Vì cứ mỗi lần nhìn thấy bác sĩ thì theo bản năng cô lại cảm thấy “tim đập chân run.”Nếu đã có dịp vào thành phố thì tự nhiên Chân Minh Châu cũng không về ngay mà quyết định đi ăn một bữa thật đã.
Với cô ăn uống rất quan trọng, ăn cơm cũng lớn như bầu trời vậy.
Chân Minh Châu dứt khoát đến quán lẩu hot nhất nhì Lệ thành.
Bởi vì đặc trưng khí hậu ở địa phương mà các quán lẩu rất được yêu thích.Tối qua cô bị hoảng sợ nên đương nhiên hôm nay phải tìm một chút an ủi.
Không có việc gì mà một nồi lẩu không thể giải quyết được.
Chân Minh Châu mở cửa xe đi vào quán lẩu, nhưng nhìn thấy phía trước có hơn bốn mươi người xếp hàng đầu cô liền rủ xuống.
Chỉ muốn ăn lẩu thôi mà cũng khó vậy sao.“Chân Minh Châu.” Nghe thấy có người gọi cô liền quay đầu lại liền thấy một người đàn ông ưu nhã mặc tây trang mang giày da đang mỉm cười với cô.
Khi nhận ra người đàn ông này là ai thì cô cảm thấy da đầu tê dại..
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… Chân Minh Châu vội vàng giải thích: “Nếu họ đến từ vùng sâu vùng xa rất nghèo, chưa được tiêm ngừa thì sao.”Vị bác sĩ lại tiếp lời: “Như vậy cũng không sao vì cháu đã tiêm vắc-xin rất đầy đủ.”Nghe vậy Chân Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm.Dĩ nhiên là cô được tiêm chủng rất đầy đủ.Nguyên nhân là do mẹ cô qua đời vì bạo bệnh, nên cô và ba cũng quan tâm đến vấn đề sức khỏe hơn.Mỗi năm hai người đều đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, cũng không thể bỏ qua việc tiêm vắc-xin phòng bệnh.“Vậy cháu thật sự không cần tiêm ngừa gì đúng không ạ.”Vị bác sĩ nghiêm túc lúc này lại hài hước trả lời: “Nếu cháu thật sự muốn tiêm thì có thể chọn nhổ răng.Nhiều loại vắc-xin không cần tiêm lại lần hai nhưng răng thì có nhiều, có thể tuỳ tiện nhổ vẫn được.”Chân Minh Châu câm nín: "...!...” bác sĩ thật biết nói đùa nha.Sau đó, cô lấy lại sổ sức khỏe rồi chào tạm biệt bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cháu đi đây”Bác sĩ lại liếc nhìn cô rồi nói: “Tôi cũng không định giữ cháu lại ăn cơm.”Chân Minh Châu: "..." Bác sĩ vừa nghiêm nghị lại cũng thật hài hước.Sau khi đi ra ngoài cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người.Vì cứ mỗi lần nhìn thấy bác sĩ thì theo bản năng cô lại cảm thấy “tim đập chân run.”Nếu đã có dịp vào thành phố thì tự nhiên Chân Minh Châu cũng không về ngay mà quyết định đi ăn một bữa thật đã.Với cô ăn uống rất quan trọng, ăn cơm cũng lớn như bầu trời vậy.Chân Minh Châu dứt khoát đến quán lẩu hot nhất nhì Lệ thành.Bởi vì đặc trưng khí hậu ở địa phương mà các quán lẩu rất được yêu thích.Tối qua cô bị hoảng sợ nên đương nhiên hôm nay phải tìm một chút an ủi.Không có việc gì mà một nồi lẩu không thể giải quyết được.Chân Minh Châu mở cửa xe đi vào quán lẩu, nhưng nhìn thấy phía trước có hơn bốn mươi người xếp hàng đầu cô liền rủ xuống.Chỉ muốn ăn lẩu thôi mà cũng khó vậy sao.“Chân Minh Châu.” Nghe thấy có người gọi cô liền quay đầu lại liền thấy một người đàn ông ưu nhã mặc tây trang mang giày da đang mỉm cười với cô.Khi nhận ra người đàn ông này là ai thì cô cảm thấy da đầu tê dại..