Từng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha…
Chương 24: Giáo Sư Vu
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… “Là giáo sư Vu sao?” Giáo sư Vu là giáo sư dạy ở đại học của Chân Minh Châu.Cô chưa từng học với người này, và giáo sư Vu cũng không phải giáo sư của khoa cô nhưng lại là người đáng sợ nhất trong lòng cô.Giáo sư Vu là giáo viên chủ chốt của khoa y học lâm sàng, được hầu hết sinh viên gọi là giáo sư ma quỷ.Vị này tuy điển trai, gương mặt lại phúc hậu nhưng bên trong lại là một ác ma, không chỉ nổi danh là giáo sư ma quỷ của khoa mà tất cả các sinh viên của trường đều biết.Nghe nói vị này rất chuyên nghiệp, việc đánh rớt tín chỉ là chuyện thường nên có không ít sinh viên thi rớt.Không phải chỉ ở riêng khoa y học lâm sàng mà là toàn trường.Chân Minh Châu và giáo sư Vu gặp nhau là khi cô nhận công việc điểm danh thay để kiếm thêm một chút thu nhập.Cô vừa mới vào trường nên không hề hay biết về sự khủng khiếp của người này.Vì thế cô hí ha hí hửng đến lớp mà không biết rằng giáo sư Vu chỉ cần nhìn qua là không bao giờ quên liền nhận ra cô không phải sinh viên của mình.Nghĩ lại chuyện cũ khiến Chân Minh Châu cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bước ra khỏi quán lẩu.Tuy vậy Chân Minh Châu chỉ đành lúng túng lễ phép chào hỏi giáo sư Vu: “Xin chào, giáo sư Vu.” Cô nhìn xung quanh bộ dạng rất muốn biết làm thế nào giáo sư Vu lại xuất hiện ở đây.Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, khách sáo của Chân Minh Châu, giao sư Vu liền mỉm cười, ôn hoà nói: “Tôi về nhà.”Sau đó khi thấy dáng vẻ của Chân Minh Châu, liền tốt bụng đề nghị: “Em đi một người, tôi cũng đi một người hay là chúng ta ngồi chung đi.” Giáo sư Vu cho cô xem điện thoại của mình, thì ra là số tiếp theo.Chân Minh Châu: "..." đây là muốn dụ dỗ mình sao.Chân Minh Châu nghĩ đến bốn mươi người đang xếp hàng phía trước, lại cân nhắc việc ngồi ăn cùng bàn với giáo sư Vu.Cuối cùng ẩm thực đã chiến thắng, cô cắn răng đáp: “Được ạ.”Chân Minh Châu nở nụ cười, dù chịu sự ám ảnh từ nỗi sợ hãi bác sĩ và giáo sư Vu nhưng vì ăn lẩu cô vẫn có thể ngồi cùng bàn với người này..
“Là giáo sư Vu sao?” Giáo sư Vu là giáo sư dạy ở đại học của Chân Minh Châu.
Cô chưa từng học với người này, và giáo sư Vu cũng không phải giáo sư của khoa cô nhưng lại là người đáng sợ nhất trong lòng cô.
Giáo sư Vu là giáo viên chủ chốt của khoa y học lâm sàng, được hầu hết sinh viên gọi là giáo sư ma quỷ.Vị này tuy điển trai, gương mặt lại phúc hậu nhưng bên trong lại là một ác ma, không chỉ nổi danh là giáo sư ma quỷ của khoa mà tất cả các sinh viên của trường đều biết.Nghe nói vị này rất chuyên nghiệp, việc đánh rớt tín chỉ là chuyện thường nên có không ít sinh viên thi rớt.
Không phải chỉ ở riêng khoa y học lâm sàng mà là toàn trường.Chân Minh Châu và giáo sư Vu gặp nhau là khi cô nhận công việc điểm danh thay để kiếm thêm một chút thu nhập.
Cô vừa mới vào trường nên không hề hay biết về sự khủng khiếp của người này.
Vì thế cô hí ha hí hửng đến lớp mà không biết rằng giáo sư Vu chỉ cần nhìn qua là không bao giờ quên liền nhận ra cô không phải sinh viên của mình.
Nghĩ lại chuyện cũ khiến Chân Minh Châu cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bước ra khỏi quán lẩu.Tuy vậy Chân Minh Châu chỉ đành lúng túng lễ phép chào hỏi giáo sư Vu: “Xin chào, giáo sư Vu.” Cô nhìn xung quanh bộ dạng rất muốn biết làm thế nào giáo sư Vu lại xuất hiện ở đây.Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, khách sáo của Chân Minh Châu, giao sư Vu liền mỉm cười, ôn hoà nói: “Tôi về nhà.”Sau đó khi thấy dáng vẻ của Chân Minh Châu, liền tốt bụng đề nghị: “Em đi một người, tôi cũng đi một người hay là chúng ta ngồi chung đi.” Giáo sư Vu cho cô xem điện thoại của mình, thì ra là số tiếp theo.Chân Minh Châu: "..." đây là muốn dụ dỗ mình sao.
Chân Minh Châu nghĩ đến bốn mươi người đang xếp hàng phía trước, lại cân nhắc việc ngồi ăn cùng bàn với giáo sư Vu.
Cuối cùng ẩm thực đã chiến thắng, cô cắn răng đáp: “Được ạ.”Chân Minh Châu nở nụ cười, dù chịu sự ám ảnh từ nỗi sợ hãi bác sĩ và giáo sư Vu nhưng vì ăn lẩu cô vẫn có thể ngồi cùng bàn với người này..
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… “Là giáo sư Vu sao?” Giáo sư Vu là giáo sư dạy ở đại học của Chân Minh Châu.Cô chưa từng học với người này, và giáo sư Vu cũng không phải giáo sư của khoa cô nhưng lại là người đáng sợ nhất trong lòng cô.Giáo sư Vu là giáo viên chủ chốt của khoa y học lâm sàng, được hầu hết sinh viên gọi là giáo sư ma quỷ.Vị này tuy điển trai, gương mặt lại phúc hậu nhưng bên trong lại là một ác ma, không chỉ nổi danh là giáo sư ma quỷ của khoa mà tất cả các sinh viên của trường đều biết.Nghe nói vị này rất chuyên nghiệp, việc đánh rớt tín chỉ là chuyện thường nên có không ít sinh viên thi rớt.Không phải chỉ ở riêng khoa y học lâm sàng mà là toàn trường.Chân Minh Châu và giáo sư Vu gặp nhau là khi cô nhận công việc điểm danh thay để kiếm thêm một chút thu nhập.Cô vừa mới vào trường nên không hề hay biết về sự khủng khiếp của người này.Vì thế cô hí ha hí hửng đến lớp mà không biết rằng giáo sư Vu chỉ cần nhìn qua là không bao giờ quên liền nhận ra cô không phải sinh viên của mình.Nghĩ lại chuyện cũ khiến Chân Minh Châu cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bước ra khỏi quán lẩu.Tuy vậy Chân Minh Châu chỉ đành lúng túng lễ phép chào hỏi giáo sư Vu: “Xin chào, giáo sư Vu.” Cô nhìn xung quanh bộ dạng rất muốn biết làm thế nào giáo sư Vu lại xuất hiện ở đây.Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, khách sáo của Chân Minh Châu, giao sư Vu liền mỉm cười, ôn hoà nói: “Tôi về nhà.”Sau đó khi thấy dáng vẻ của Chân Minh Châu, liền tốt bụng đề nghị: “Em đi một người, tôi cũng đi một người hay là chúng ta ngồi chung đi.” Giáo sư Vu cho cô xem điện thoại của mình, thì ra là số tiếp theo.Chân Minh Châu: "..." đây là muốn dụ dỗ mình sao.Chân Minh Châu nghĩ đến bốn mươi người đang xếp hàng phía trước, lại cân nhắc việc ngồi ăn cùng bàn với giáo sư Vu.Cuối cùng ẩm thực đã chiến thắng, cô cắn răng đáp: “Được ạ.”Chân Minh Châu nở nụ cười, dù chịu sự ám ảnh từ nỗi sợ hãi bác sĩ và giáo sư Vu nhưng vì ăn lẩu cô vẫn có thể ngồi cùng bàn với người này..