Nóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ…
Chương 97
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh ĐâuTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 97 Những người có mặt ở đây đều là người có tiếng nói ở thành phố Thiên Thanh này. Ai gặp họ cũng phải kính nhường vài phần. Tạ Minh Thành làm việc gì cũng rất kiên nhãn, từ từ giống như loài nhện độc vậy. Nó sẽ dần dần xây lên chiếc bảy rồi kiên nhãn chờ con mồi tự sa lưới, một khi đã sập bãy thì con mồi sẽ không thể thoát khỏi nữa. Diệp Mai Hoa không biết rằng bản thân đang dần sập bẫy của Tạ Minh Thành, cô ấy vẫn rất tự tin rằng mình có thể thoát khỏi hiểm cảnh này. Tạ Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cô ấy và hỏi: “Cô không thích sao?” Diệp Mai Hoa không hề dối lòng mà đáp: “Ừ, vì ở đó không hợp với tôi” Những người có mặt ở đó đều là những nhân vật lớn, Tôn Quang Hạo cũng có mặt. Tôn Quang Hạo là em họ của Tôn Bân, còn là người thừa kế của nhà họ Tôn. Có thể thấy ở đó đều là những người có địa vị như thế nào. “Tôi đưa cô về” Diệp Mai Hoa mặc dù muốn từ chối nhưng lại không nói ra. Nhưng khi đi tới bãi đỗ xe, Tạ Minh Thành lại cố ý ngồi ở ghế phụ Diệp Mai Hoa hơi hoảng. “Anh ngồi nhầm chỗ rồi” Tạ Minh Thành chỉ vào ghế lái, ý của anh ấy đã rất rõ ràng. Diệp Mai Hoa mím môi lại, cô ấy không chịu lên xe, cứ đứng ở ngoài. Tạ Minh Thành nói: “Mau lên xe” Diệp Mai Hoa thở dài bất lực và nói: “Tôi không lên đâu” “Cô có bằng lái mà” Tạ Minh Thành từng điều tra về cô ấy. Chiếc xe đạp bên cạnh cũng vượt lên rồi, mặt của cô ấy đỏ lên. “Tôi sẽ tìm một chỗ để dừng xe lại” Tạ Minh Thành đáp: “Cô cứ tiếp tục đi” Xe đẳng sau liên tục bóp còi, có thể tưởng tượng được họ thấy phiền như thế nào. Càng bị giục, Diệp Mai Hoa càng hoảng, tay nắm chặt vào vô lăng. Tạ Minh Thành bỗng nhiên nghiêng nửa người sang, cầm vào một bên vô lăng, nói: “Đạp chân ga.” Diệp Mai Hoa vì quá sợ nên chân không động đậy được. “Đạp Chân cô ấy vô tình đạp xuống, chiếc xe cũng di chuyển nhanh hơn, lưng cô ấy dựa chặt vào ghế. “Rất tốt, tiếp tục đi” Khung cảnh hai bên cửa sổ trôi qua nhanh hơn. Lúc chuẩn bị tới con đường phía trước, Tạ Minh Thành dùng tay điều khiển vô lăng rẽ sang một bên, Diệp Mai Hoa cũng ngừng đạp chân côn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 97
Những người có mặt ở đây đều là người có tiếng nói ở thành phố Thiên Thanh này. Ai gặp họ cũng phải kính nhường vài phần.
Tạ Minh Thành làm việc gì cũng rất kiên nhãn, từ từ giống như loài nhện độc vậy. Nó sẽ dần dần xây lên chiếc bảy rồi kiên nhãn chờ con mồi tự sa lưới, một khi đã sập bãy thì con mồi sẽ không thể thoát khỏi nữa.
Diệp Mai Hoa không biết rằng bản thân đang dần sập bẫy của Tạ Minh Thành, cô ấy vẫn rất tự tin rằng mình có thể thoát khỏi hiểm cảnh này.
Tạ Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cô ấy và hỏi: “Cô không thích sao?” Diệp Mai Hoa không hề dối lòng mà đáp: “Ừ, vì ở đó không hợp với tôi” Những người có mặt ở đó đều là những nhân vật lớn, Tôn Quang Hạo cũng có mặt. Tôn Quang Hạo là em họ của Tôn Bân, còn là người thừa kế của nhà họ Tôn. Có thể thấy ở đó đều là những người có địa vị như thế nào.
“Tôi đưa cô về” Diệp Mai Hoa mặc dù muốn từ chối nhưng lại không nói ra.
Nhưng khi đi tới bãi đỗ xe, Tạ Minh Thành lại cố ý ngồi ở ghế phụ Diệp Mai Hoa hơi hoảng.
“Anh ngồi nhầm chỗ rồi” Tạ Minh Thành chỉ vào ghế lái, ý của anh ấy đã rất rõ ràng.
Diệp Mai Hoa mím môi lại, cô ấy không chịu lên xe, cứ đứng ở ngoài.
Tạ Minh Thành nói: “Mau lên xe” Diệp Mai Hoa thở dài bất lực và nói: “Tôi không lên đâu”
“Cô có bằng lái mà” Tạ Minh Thành từng điều tra về cô ấy.
Chiếc xe đạp bên cạnh cũng vượt lên rồi, mặt của cô ấy đỏ lên.
“Tôi sẽ tìm một chỗ để dừng xe lại” Tạ Minh Thành đáp: “Cô cứ tiếp tục đi” Xe đẳng sau liên tục bóp còi, có thể tưởng tượng được họ thấy phiền như thế nào.
Càng bị giục, Diệp Mai Hoa càng hoảng, tay nắm chặt vào vô lăng.
Tạ Minh Thành bỗng nhiên nghiêng nửa người sang, cầm vào một bên vô lăng, nói: “Đạp chân ga.” Diệp Mai Hoa vì quá sợ nên chân không động đậy được.
“Đạp Chân cô ấy vô tình đạp xuống, chiếc xe cũng di chuyển nhanh hơn, lưng cô ấy dựa chặt vào ghế.
“Rất tốt, tiếp tục đi” Khung cảnh hai bên cửa sổ trôi qua nhanh hơn.
Lúc chuẩn bị tới con đường phía trước, Tạ Minh Thành dùng tay điều khiển vô lăng rẽ sang một bên, Diệp Mai Hoa cũng ngừng đạp chân côn.
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh ĐâuTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 97 Những người có mặt ở đây đều là người có tiếng nói ở thành phố Thiên Thanh này. Ai gặp họ cũng phải kính nhường vài phần. Tạ Minh Thành làm việc gì cũng rất kiên nhãn, từ từ giống như loài nhện độc vậy. Nó sẽ dần dần xây lên chiếc bảy rồi kiên nhãn chờ con mồi tự sa lưới, một khi đã sập bãy thì con mồi sẽ không thể thoát khỏi nữa. Diệp Mai Hoa không biết rằng bản thân đang dần sập bẫy của Tạ Minh Thành, cô ấy vẫn rất tự tin rằng mình có thể thoát khỏi hiểm cảnh này. Tạ Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cô ấy và hỏi: “Cô không thích sao?” Diệp Mai Hoa không hề dối lòng mà đáp: “Ừ, vì ở đó không hợp với tôi” Những người có mặt ở đó đều là những nhân vật lớn, Tôn Quang Hạo cũng có mặt. Tôn Quang Hạo là em họ của Tôn Bân, còn là người thừa kế của nhà họ Tôn. Có thể thấy ở đó đều là những người có địa vị như thế nào. “Tôi đưa cô về” Diệp Mai Hoa mặc dù muốn từ chối nhưng lại không nói ra. Nhưng khi đi tới bãi đỗ xe, Tạ Minh Thành lại cố ý ngồi ở ghế phụ Diệp Mai Hoa hơi hoảng. “Anh ngồi nhầm chỗ rồi” Tạ Minh Thành chỉ vào ghế lái, ý của anh ấy đã rất rõ ràng. Diệp Mai Hoa mím môi lại, cô ấy không chịu lên xe, cứ đứng ở ngoài. Tạ Minh Thành nói: “Mau lên xe” Diệp Mai Hoa thở dài bất lực và nói: “Tôi không lên đâu” “Cô có bằng lái mà” Tạ Minh Thành từng điều tra về cô ấy. Chiếc xe đạp bên cạnh cũng vượt lên rồi, mặt của cô ấy đỏ lên. “Tôi sẽ tìm một chỗ để dừng xe lại” Tạ Minh Thành đáp: “Cô cứ tiếp tục đi” Xe đẳng sau liên tục bóp còi, có thể tưởng tượng được họ thấy phiền như thế nào. Càng bị giục, Diệp Mai Hoa càng hoảng, tay nắm chặt vào vô lăng. Tạ Minh Thành bỗng nhiên nghiêng nửa người sang, cầm vào một bên vô lăng, nói: “Đạp chân ga.” Diệp Mai Hoa vì quá sợ nên chân không động đậy được. “Đạp Chân cô ấy vô tình đạp xuống, chiếc xe cũng di chuyển nhanh hơn, lưng cô ấy dựa chặt vào ghế. “Rất tốt, tiếp tục đi” Khung cảnh hai bên cửa sổ trôi qua nhanh hơn. Lúc chuẩn bị tới con đường phía trước, Tạ Minh Thành dùng tay điều khiển vô lăng rẽ sang một bên, Diệp Mai Hoa cũng ngừng đạp chân côn.