Tác giả:

Nóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ…

Chương 118

Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh ĐâuTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ… Chương 118 Lúc đi qua một ngã rẽ, cô nhìn thấy ở mộc góc trên chiếc ghế dài, có một đôi nam nữ đang ôm nhau, tư thế có vẻ thân mật, người phụ nữ dường như còn hận không thể dán hết mỗi tấc da tấc thịt của mình lên. Vốn dĩ Diệp Mai Hoa chỉ là liếc mắt một cái rồi thu lại tầm mắt mình, trùng hợp là người phụ nữ kia lại thoáng quay đầu qua, dùng sức mà hôn người đàn ông kia, cho nên Diệp Mai Hoa đã nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô ta, bất ngờ là cô quen cô ta. Đó là Diệp Mai Nhung. Nhưng, người mà Diệp Mai Nhung ôm ghì lấy kia lại không phải là Tạ Minh Thành, người đàn ông kia còn kém xa so với Tạ Minh Thành, bởi vì ở ngay đối diện với Diệp Mai Hoa, cho nên cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Là một tên mặt trắng dáng vẻ lưu manh, một tay ôm lấy Diệp Mai Nhung, tay còn lại của anh ta thì mò mẫm ở bên trong áo cô ta. Diệp Mai Hoa nhìn thấy vậy mặt cũng nóng bừng, liền vội vàng thu ánh mắt lại, nhưng cô lại thấy không đúng. Diệp Mai Nhung là vợ chưa cưới của Tạ Minh Thành, tại sao cô ta lại lôi lôi kéo kéo một tên đàn ông ở nơi này? Tạ Minh Thành có biết không? Cái mũ xanh đang đội trên đầu lớn thế rồi cơ mà! Diệp Mai Hoa do dự một chút, lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp lấy mấy tấm ảnh ảnh, sau đó đi mới đi vào nhà vệ sinh. Diệp Mai Hoa lại hơi do dự, nhưng vẫn phải báo tin tức này cho Tạ Minh Thành mới phải, cô soạn tin nhắn lại rất nhiều lần, viết viết xóa xóa, cuối cùng gửi tin nhắn đi [Nếu như có một ngày anh phát hiện anh được đội mũ xanh, vậy anh thấy thế nào] gửi xong tin nhắn kia liền cất điện thoại đi, vốn nghĩ rằng anh ấy sẽ không trả lời lại nhanh như vậy, không ngờ rằng một phút sau điện thoại đã vang lên. [Cô không có cái gan đấy. ] Diệp Mai Hoa nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia rất lâu, vẻ mặt sững sờ. Chuyện này thì có liên quan gì đến cô? Không phải là Tạ Minh Thành bị k*ch th*ch lớn quá nên hỏng cả đầu đấy chứ? Ngón tay cô lại bấm bấm, rất nhanh đã trả lời lại, [Công ty liên hoan, tôi đang ở quán bar Trường Nhạc, tôi nhìn thấy Diệp. Mai Nhung và một người đàn ông đang ôm ấp nhau trong này, tôi thấy anh giúp đỡ tôi cũng nhiều lần như vậy rồi nên lần này tôi quyết định nói cho anh biết, chuyện sau đó thì tự anh xử lý. Cô cũng thuận tay gửi kèm luôn bức ảnh vừa chụp cho anh ấy. Diệp Mai Hoa cảm thấy bản thân mình cũng được coi như là con người tận tình tận nghĩa rồi, so với cô em gái Diệp Mai Nhung này, cô sẽ đứng về phía người cô nợ ân tình Tạ Minh Thành hơn, trong lòng chẳng có chút áy náy nào. Gan của Diệp Mai Nhung cũng lớn thật, cô ta lại dám cho Tạ Minh Thành đội mũ xanh, đích thực là có dũng khí, rất đáng khen, đặc biệt là cái tên mặt trắng kia, vừa nhìn là biết kém xa Tạ Minh Thành, cô ta còn h*m m**n cái gì? Làm bà chủ Tạ không phải tốt sao? Ý thức được bản thân mình không biết từ lúc nào đã bất tri bất giác đã đứng về phía Tạ Minh Thành, Diệp Mai Hoa vội vàng ngưng ngay ý nghĩ trong đầu lại. Đang lúc cô đứng rửa tay, điện thoại lại vang lên, cô luống cuống tay chân ấn nhận máy. Giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Thành vang lên, mang theo một một tia thanh lãnh, nói: “Cô đang ở quán bar sao?” Diệp Mai Hoa cảm thấy anh ấy còn kỳ quái hơn, chuyện cô đang ở đâu mà là trọng điểm vấn đề à? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là anh ta bị đội cho cái nón xanh sao?

Chương 118

 

Lúc đi qua một ngã rẽ, cô nhìn thấy ở mộc góc trên chiếc ghế dài, có một đôi nam nữ đang ôm nhau, tư thế có vẻ thân mật, người phụ nữ dường như còn hận không thể dán hết mỗi tấc da tấc thịt của mình lên.

 

Vốn dĩ Diệp Mai Hoa chỉ là liếc mắt một cái rồi thu lại tầm mắt mình, trùng hợp là người phụ nữ kia lại thoáng quay đầu qua, dùng sức mà hôn người đàn ông kia, cho nên Diệp Mai Hoa đã nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô ta, bất ngờ là cô quen cô ta.

 

Đó là Diệp Mai Nhung.

 

Nhưng, người mà Diệp Mai Nhung ôm ghì lấy kia lại không phải là Tạ Minh Thành, người đàn ông kia còn kém xa so với Tạ Minh Thành, bởi vì ở ngay đối diện với Diệp Mai Hoa, cho nên cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

 

Là một tên mặt trắng dáng vẻ lưu manh, một tay ôm lấy Diệp Mai Nhung, tay còn lại của anh ta thì mò mẫm ở bên trong áo cô ta.

 

Diệp Mai Hoa nhìn thấy vậy mặt cũng nóng bừng, liền vội vàng thu ánh mắt lại, nhưng cô lại thấy không đúng.

 

Diệp Mai Nhung là vợ chưa cưới của Tạ Minh Thành, tại sao cô ta lại lôi lôi kéo kéo một tên đàn ông ở nơi này?

 

Tạ Minh Thành có biết không?

 

Cái mũ xanh đang đội trên đầu lớn thế rồi cơ mà!

 

Diệp Mai Hoa do dự một chút, lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp lấy mấy tấm ảnh ảnh, sau đó đi mới đi vào nhà vệ sinh.

 

Diệp Mai Hoa lại hơi do dự, nhưng vẫn phải báo tin tức này cho Tạ Minh Thành mới phải, cô soạn tin nhắn lại rất nhiều lần, viết viết xóa xóa, cuối cùng gửi tin nhắn đi [Nếu như có một ngày anh phát hiện anh được đội mũ xanh, vậy anh thấy thế nào] gửi xong tin nhắn kia liền cất điện thoại đi, vốn nghĩ rằng anh ấy sẽ không trả lời lại nhanh như vậy, không ngờ rằng một phút sau điện thoại đã vang lên.

 

[Cô không có cái gan đấy. ] Diệp Mai Hoa nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia rất lâu, vẻ mặt sững sờ.

 

Chuyện này thì có liên quan gì đến cô? Không phải là Tạ Minh Thành bị k*ch th*ch lớn quá nên hỏng cả đầu đấy chứ?

 

Ngón tay cô lại bấm bấm, rất nhanh đã trả lời lại, [Công ty liên hoan, tôi đang ở quán bar Trường Nhạc, tôi nhìn thấy Diệp.

 

Mai Nhung và một người đàn ông đang ôm ấp nhau trong này, tôi thấy anh giúp đỡ tôi cũng nhiều lần như vậy rồi nên lần này tôi quyết định nói cho anh biết, chuyện sau đó thì tự anh xử lý.

 

Cô cũng thuận tay gửi kèm luôn bức ảnh vừa chụp cho anh ấy.

 

Diệp Mai Hoa cảm thấy bản thân mình cũng được coi như là con người tận tình tận nghĩa rồi, so với cô em gái Diệp Mai Nhung này, cô sẽ đứng về phía người cô nợ ân tình Tạ Minh Thành hơn, trong lòng chẳng có chút áy náy nào.

 

Gan của Diệp Mai Nhung cũng lớn thật, cô ta lại dám cho Tạ Minh Thành đội mũ xanh, đích thực là có dũng khí, rất đáng khen, đặc biệt là cái tên mặt trắng kia, vừa nhìn là biết kém xa Tạ Minh Thành, cô ta còn h*m m**n cái gì? Làm bà chủ Tạ không phải tốt sao?

 

Ý thức được bản thân mình không biết từ lúc nào đã bất tri bất giác đã đứng về phía Tạ Minh Thành, Diệp Mai Hoa vội vàng ngưng ngay ý nghĩ trong đầu lại.

 

Đang lúc cô đứng rửa tay, điện thoại lại vang lên, cô luống cuống tay chân ấn nhận máy.

 

Giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Thành vang lên, mang theo một một tia thanh lãnh, nói: “Cô đang ở quán bar sao?” Diệp Mai Hoa cảm thấy anh ấy còn kỳ quái hơn, chuyện cô đang ở đâu mà là trọng điểm vấn đề à? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là anh ta bị đội cho cái nón xanh sao?

Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh ĐâuTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ… Chương 118 Lúc đi qua một ngã rẽ, cô nhìn thấy ở mộc góc trên chiếc ghế dài, có một đôi nam nữ đang ôm nhau, tư thế có vẻ thân mật, người phụ nữ dường như còn hận không thể dán hết mỗi tấc da tấc thịt của mình lên. Vốn dĩ Diệp Mai Hoa chỉ là liếc mắt một cái rồi thu lại tầm mắt mình, trùng hợp là người phụ nữ kia lại thoáng quay đầu qua, dùng sức mà hôn người đàn ông kia, cho nên Diệp Mai Hoa đã nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô ta, bất ngờ là cô quen cô ta. Đó là Diệp Mai Nhung. Nhưng, người mà Diệp Mai Nhung ôm ghì lấy kia lại không phải là Tạ Minh Thành, người đàn ông kia còn kém xa so với Tạ Minh Thành, bởi vì ở ngay đối diện với Diệp Mai Hoa, cho nên cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Là một tên mặt trắng dáng vẻ lưu manh, một tay ôm lấy Diệp Mai Nhung, tay còn lại của anh ta thì mò mẫm ở bên trong áo cô ta. Diệp Mai Hoa nhìn thấy vậy mặt cũng nóng bừng, liền vội vàng thu ánh mắt lại, nhưng cô lại thấy không đúng. Diệp Mai Nhung là vợ chưa cưới của Tạ Minh Thành, tại sao cô ta lại lôi lôi kéo kéo một tên đàn ông ở nơi này? Tạ Minh Thành có biết không? Cái mũ xanh đang đội trên đầu lớn thế rồi cơ mà! Diệp Mai Hoa do dự một chút, lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp lấy mấy tấm ảnh ảnh, sau đó đi mới đi vào nhà vệ sinh. Diệp Mai Hoa lại hơi do dự, nhưng vẫn phải báo tin tức này cho Tạ Minh Thành mới phải, cô soạn tin nhắn lại rất nhiều lần, viết viết xóa xóa, cuối cùng gửi tin nhắn đi [Nếu như có một ngày anh phát hiện anh được đội mũ xanh, vậy anh thấy thế nào] gửi xong tin nhắn kia liền cất điện thoại đi, vốn nghĩ rằng anh ấy sẽ không trả lời lại nhanh như vậy, không ngờ rằng một phút sau điện thoại đã vang lên. [Cô không có cái gan đấy. ] Diệp Mai Hoa nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia rất lâu, vẻ mặt sững sờ. Chuyện này thì có liên quan gì đến cô? Không phải là Tạ Minh Thành bị k*ch th*ch lớn quá nên hỏng cả đầu đấy chứ? Ngón tay cô lại bấm bấm, rất nhanh đã trả lời lại, [Công ty liên hoan, tôi đang ở quán bar Trường Nhạc, tôi nhìn thấy Diệp. Mai Nhung và một người đàn ông đang ôm ấp nhau trong này, tôi thấy anh giúp đỡ tôi cũng nhiều lần như vậy rồi nên lần này tôi quyết định nói cho anh biết, chuyện sau đó thì tự anh xử lý. Cô cũng thuận tay gửi kèm luôn bức ảnh vừa chụp cho anh ấy. Diệp Mai Hoa cảm thấy bản thân mình cũng được coi như là con người tận tình tận nghĩa rồi, so với cô em gái Diệp Mai Nhung này, cô sẽ đứng về phía người cô nợ ân tình Tạ Minh Thành hơn, trong lòng chẳng có chút áy náy nào. Gan của Diệp Mai Nhung cũng lớn thật, cô ta lại dám cho Tạ Minh Thành đội mũ xanh, đích thực là có dũng khí, rất đáng khen, đặc biệt là cái tên mặt trắng kia, vừa nhìn là biết kém xa Tạ Minh Thành, cô ta còn h*m m**n cái gì? Làm bà chủ Tạ không phải tốt sao? Ý thức được bản thân mình không biết từ lúc nào đã bất tri bất giác đã đứng về phía Tạ Minh Thành, Diệp Mai Hoa vội vàng ngưng ngay ý nghĩ trong đầu lại. Đang lúc cô đứng rửa tay, điện thoại lại vang lên, cô luống cuống tay chân ấn nhận máy. Giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Thành vang lên, mang theo một một tia thanh lãnh, nói: “Cô đang ở quán bar sao?” Diệp Mai Hoa cảm thấy anh ấy còn kỳ quái hơn, chuyện cô đang ở đâu mà là trọng điểm vấn đề à? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là anh ta bị đội cho cái nón xanh sao?

Chương 118