Nóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ…
Chương 227
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh ĐâuTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 227“Được rồi, được rồi! Vậy thì mẹ phải nhanh chóng đến thăm chúng con đó! Anh trai và con đều nhớ mẹ rất nhiều!”Lời nói ngọt ngào này khiến Dương Ngọc San cười không ngừng.Diệp Mai Hoa cũng cảm thấy buồn cười, nói: “Chị Dương, chị ở bên đó thế nào rồi?”“Gần như đã sắp xếp, chị sẽ quay lại với em và ghé qua thăm mấy đứa nhỏ”“Được, được “Nói xong, Diệp Mai Hoa không mở miệng, để lại thời gian cho hai đứa trẻ con.Chờ Trúc Nhã và Bách An nói chuyện xong, đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi, Dương Ngọc San mới hài lòng cúp máy, tiếng chuông theo đó vang lên.“Cô đã nói chuyện với ai sao mà lâu như vậy?”Giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Thành xuyên ra, mang theo một tia buồn bực.Trúc Nhã và Bách An đồng thanh một tiếng kêu lên: “Bố ơi”Tạ Minh Thành giống như đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt cực lớn, nhất thời đã không lên tiếng.Không lâu sau, Tạ Minh Thành đẩy cửa bước vào.“Bố, bố đến “Bố, bố đến muộn rồi”Một người hoan nghênh, một người tố cáo, Tạ Minh Thành cũng rất nhanh chóng liền bế Trúc Nhã lên biểu thị sự hoan nghênh.Quả nhiên, vẫn là con gái quan tâm.Tạ Bách An cũng không tức giận, trực tiếp trèo lên ghế ngồi ngay cạnh mẹ, ngoan ngoãn nói với mẹ rằng: “Mẹ à, hôm nay mẹ không đi làm thực tập sao? Nếu như có người bắt nạt mẹ, thì hãy nói với con! Con sử lý người đó giúp mẹ!”Diệp Mai Hoa trong lòng cảm thấy ấm áp, cười cười, cố ý liếc nhìn nói: “Con sẽ giúp mẹ sử lý người ta như thế nào?”Tạ Bách An nghiêm túc nghĩ một hồi, nói: “Con giúp mẹ hack máy tính của người đó đi! Người đó dùng lần nào, con liền hack lần đó! Sau đó sẽ nói hết bí mật của người đó ra!”Diệp Mai Hoa đột nhiên bật cười.Tạ Minh Thành điềm tĩnh tiếp lời: “Con phạm pháp rồi”Khuôn mặt nhỏ của Tạ Bách An lập tức cau lại, không can †âm nói: “Con còn nhỏ, chú cảnh sát sẽ không bắt con đâu, cùng lắm…Cùng lắm con chỉ hack máy tính, không làm gì hết nữa.Trúc Nhã lập tức xen vào giúp anh trai giải vây: “Anh rất lợi hại đó! Hôm nay còn làm màn hình máy tính ở lớp học thành màu đen hết luôn!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 227
“Được rồi, được rồi! Vậy thì mẹ phải nhanh chóng đến thăm chúng con đó! Anh trai và con đều nhớ mẹ rất nhiều!”
Lời nói ngọt ngào này khiến Dương Ngọc San cười không ngừng.
Diệp Mai Hoa cũng cảm thấy buồn cười, nói: “Chị Dương, chị ở bên đó thế nào rồi?”
“Gần như đã sắp xếp, chị sẽ quay lại với em và ghé qua thăm mấy đứa nhỏ”
“Được, được “
Nói xong, Diệp Mai Hoa không mở miệng, để lại thời gian cho hai đứa trẻ con.
Chờ Trúc Nhã và Bách An nói chuyện xong, đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi, Dương Ngọc San mới hài lòng cúp máy, tiếng chuông theo đó vang lên.
“Cô đã nói chuyện với ai sao mà lâu như vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Thành xuyên ra, mang theo một tia buồn bực.
Trúc Nhã và Bách An đồng thanh một tiếng kêu lên: “Bố ơi”
Tạ Minh Thành giống như đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt cực lớn, nhất thời đã không lên tiếng.
Không lâu sau, Tạ Minh Thành đẩy cửa bước vào.
“Bố, bố đến “Bố, bố đến muộn rồi”
Một người hoan nghênh, một người tố cáo, Tạ Minh Thành cũng rất nhanh chóng liền bế Trúc Nhã lên biểu thị sự hoan nghênh.
Quả nhiên, vẫn là con gái quan tâm.
Tạ Bách An cũng không tức giận, trực tiếp trèo lên ghế ngồi ngay cạnh mẹ, ngoan ngoãn nói với mẹ rằng: “Mẹ à, hôm nay mẹ không đi làm thực tập sao? Nếu như có người bắt nạt mẹ, thì hãy nói với con! Con sử lý người đó giúp mẹ!”
Diệp Mai Hoa trong lòng cảm thấy ấm áp, cười cười, cố ý liếc nhìn nói: “Con sẽ giúp mẹ sử lý người ta như thế nào?”
Tạ Bách An nghiêm túc nghĩ một hồi, nói: “Con giúp mẹ hack máy tính của người đó đi! Người đó dùng lần nào, con liền hack lần đó! Sau đó sẽ nói hết bí mật của người đó ra!”
Diệp Mai Hoa đột nhiên bật cười.
Tạ Minh Thành điềm tĩnh tiếp lời: “Con phạm pháp rồi”
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Bách An lập tức cau lại, không can †âm nói: “Con còn nhỏ, chú cảnh sát sẽ không bắt con đâu, cùng lắm…Cùng lắm con chỉ hack máy tính, không làm gì hết nữa.
Trúc Nhã lập tức xen vào giúp anh trai giải vây: “Anh rất lợi hại đó! Hôm nay còn làm màn hình máy tính ở lớp học thành màu đen hết luôn!”
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh ĐâuTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường. Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi. Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”. Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.” Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp. Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..” “Buông tay” “Không, không.” “Cút đi!” Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế. Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 227“Được rồi, được rồi! Vậy thì mẹ phải nhanh chóng đến thăm chúng con đó! Anh trai và con đều nhớ mẹ rất nhiều!”Lời nói ngọt ngào này khiến Dương Ngọc San cười không ngừng.Diệp Mai Hoa cũng cảm thấy buồn cười, nói: “Chị Dương, chị ở bên đó thế nào rồi?”“Gần như đã sắp xếp, chị sẽ quay lại với em và ghé qua thăm mấy đứa nhỏ”“Được, được “Nói xong, Diệp Mai Hoa không mở miệng, để lại thời gian cho hai đứa trẻ con.Chờ Trúc Nhã và Bách An nói chuyện xong, đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi, Dương Ngọc San mới hài lòng cúp máy, tiếng chuông theo đó vang lên.“Cô đã nói chuyện với ai sao mà lâu như vậy?”Giọng nói trầm thấp của Tạ Minh Thành xuyên ra, mang theo một tia buồn bực.Trúc Nhã và Bách An đồng thanh một tiếng kêu lên: “Bố ơi”Tạ Minh Thành giống như đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt cực lớn, nhất thời đã không lên tiếng.Không lâu sau, Tạ Minh Thành đẩy cửa bước vào.“Bố, bố đến “Bố, bố đến muộn rồi”Một người hoan nghênh, một người tố cáo, Tạ Minh Thành cũng rất nhanh chóng liền bế Trúc Nhã lên biểu thị sự hoan nghênh.Quả nhiên, vẫn là con gái quan tâm.Tạ Bách An cũng không tức giận, trực tiếp trèo lên ghế ngồi ngay cạnh mẹ, ngoan ngoãn nói với mẹ rằng: “Mẹ à, hôm nay mẹ không đi làm thực tập sao? Nếu như có người bắt nạt mẹ, thì hãy nói với con! Con sử lý người đó giúp mẹ!”Diệp Mai Hoa trong lòng cảm thấy ấm áp, cười cười, cố ý liếc nhìn nói: “Con sẽ giúp mẹ sử lý người ta như thế nào?”Tạ Bách An nghiêm túc nghĩ một hồi, nói: “Con giúp mẹ hack máy tính của người đó đi! Người đó dùng lần nào, con liền hack lần đó! Sau đó sẽ nói hết bí mật của người đó ra!”Diệp Mai Hoa đột nhiên bật cười.Tạ Minh Thành điềm tĩnh tiếp lời: “Con phạm pháp rồi”Khuôn mặt nhỏ của Tạ Bách An lập tức cau lại, không can †âm nói: “Con còn nhỏ, chú cảnh sát sẽ không bắt con đâu, cùng lắm…Cùng lắm con chỉ hack máy tính, không làm gì hết nữa.Trúc Nhã lập tức xen vào giúp anh trai giải vây: “Anh rất lợi hại đó! Hôm nay còn làm màn hình máy tính ở lớp học thành màu đen hết luôn!”