"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói…
Chương 86: Rải cẩu lương xả giận
Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Thật ra là vì bố chồng con sức khỏe không tốt, vừa mới tái phát bệnh cũ, mà bố mẹ biết rồi đấy, đó giờ ông ấy chưa gặp con lần nào, nếu để ông ấy xa xôi lặn lội đến đây thì cả nhà mình cũng quá có lỗi đi, cho nên con...""Biết rồi."Hiệu trưởng Hoa cau mày ngăn đứa con gái lắm mồm nhà mình lại.Không ngăn thì không biết còn nói đến bao giờ đâu."Ông cũng khó ở nó vừa vừa thôi, Tâm Tâm nó mới về ra mắt bố mẹ chồng lần đầu, nó luống cuống lo lắng quên không nói với chúng ta thôi mà."Hiệu trưởng Hoa: "..."Tôi rất dễ ở mà!"Còn một điều quan trọng, ông nhìn nhà thông gia đối với Tâm Tâm thế nào, nhìn lại ông đối với con rể thế nào! Có thấy xấu hổ không?""Tôi làm sao?""Đừng tưởng tôi mù nghe chưa? Mỗi lần ông nhìn thấy con rể là lại kiếm cớ bắt nạt nó! Thôi ngay thói trẻ con đấy đi nghe chưa?""..."Bà Hoa tiện tay cầm cái chổi lông gà gần đó, giơ lên trước mặt hiệu trưởng Hoa:"Coi chừng tôi đấy!""..."Hoa Kỳ Tâm và Vũ Dĩ Phàm chụm đầu vào nhau cười muốn rụng răng.Hiệu trưởng Hoa quắc mắt nhìn con rể ngốc đang to gan cười mình, tính mở miệng quát anh một trận như mọi khi.Một ánh mắt của bà Hoa bắn qua, ông ngay lập tức ngậm miệng....Kỳ nghỉ của cô sắp hết, cô phải gấp gáp chuẩn bị quay lại trường học, đến ngày sinh nhật cũng làm rất qua loa đơn giản.Cô buồn bực không biết tìm ai xả giận, cuối cùng vẫn chỉ có thể xả lên đầu Vũ Dĩ Phàm."Còn không phải tại em háo hức muốn đi đánh ghen sao, đổ thừa ai nữa?"Kỳ Tâm ấm ức tủi thân, vì muốn khẳng định chủ quyền của mình với Vũ Dĩ Phàm nên hai người đã đính hôn luôn trong tiệc sinh nhật của cô, sau đó vội vội vàng vàng đi đăng ký kết hôn.Chuyện trọng đại mà cứ thế vèo vèo cái là xong.Kỳ Tâm đau khổ khóc ngất trong nhà vệ sinh.Vũ Dĩ Phàm thở dài dỗ cục bông nhỏ nhà mình nín, chìa điện thoại cho cô xem.Trong điện thoại của anh đầy ắp ảnh chụp hôm đó đính hôn, ảnh hôm đó chụp ở cánh đồng hoa quê anh, ảnh anh tặng hoa cho cô ở trường cô, ảnh kỷ yếu cấp ba của cô, ảnh linh tinh anh chụp trộm cô, ảnh linh tinh hai người selfie cùng nhau, vân vân và mây mây."Tâm trạng em không tốt? Được rồi, bây giờ chúng ta đi rải cẩu lương xả giận!"Vũ Dĩ Phàm đem đống ảnh đó up hết lên mạng xã hội, lập hẳn một cái album ảnh.Thử một lần chơi lớn xem thiên hạ có trầm trồ.
"Thật ra là vì bố chồng con sức khỏe không tốt, vừa mới tái phát bệnh cũ, mà bố mẹ biết rồi đấy, đó giờ ông ấy chưa gặp con lần nào, nếu để ông ấy xa xôi lặn lội đến đây thì cả nhà mình cũng quá có lỗi đi, cho nên con..."
"Biết rồi."
Hiệu trưởng Hoa cau mày ngăn đứa con gái lắm mồm nhà mình lại.
Không ngăn thì không biết còn nói đến bao giờ đâu.
"Ông cũng khó ở nó vừa vừa thôi, Tâm Tâm nó mới về ra mắt bố mẹ chồng lần đầu, nó luống cuống lo lắng quên không nói với chúng ta thôi mà."
Hiệu trưởng Hoa: "..."
Tôi rất dễ ở mà!
"Còn một điều quan trọng, ông nhìn nhà thông gia đối với Tâm Tâm thế nào, nhìn lại ông đối với con rể thế nào! Có thấy xấu hổ không?"
"Tôi làm sao?"
"Đừng tưởng tôi mù nghe chưa? Mỗi lần ông nhìn thấy con rể là lại kiếm cớ bắt nạt nó! Thôi ngay thói trẻ con đấy đi nghe chưa?"
"..."
Bà Hoa tiện tay cầm cái chổi lông gà gần đó, giơ lên trước mặt hiệu trưởng Hoa:
"Coi chừng tôi đấy!"
"..."
Hoa Kỳ Tâm và Vũ Dĩ Phàm chụm đầu vào nhau cười muốn rụng răng.
Hiệu trưởng Hoa quắc mắt nhìn con rể ngốc đang to gan cười mình, tính mở miệng quát anh một trận như mọi khi.
Một ánh mắt của bà Hoa bắn qua, ông ngay lập tức ngậm miệng.
...
Kỳ nghỉ của cô sắp hết, cô phải gấp gáp chuẩn bị quay lại trường học, đến ngày sinh nhật cũng làm rất qua loa đơn giản.
Cô buồn bực không biết tìm ai xả giận, cuối cùng vẫn chỉ có thể xả lên đầu Vũ Dĩ Phàm.
"Còn không phải tại em háo hức muốn đi đánh ghen sao, đổ thừa ai nữa?"
Kỳ Tâm ấm ức tủi thân, vì muốn khẳng định chủ quyền của mình với Vũ Dĩ Phàm nên hai người đã đính hôn luôn trong tiệc sinh nhật của cô, sau đó vội vội vàng vàng đi đăng ký kết hôn.
Chuyện trọng đại mà cứ thế vèo vèo cái là xong.
Kỳ Tâm đau khổ khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Vũ Dĩ Phàm thở dài dỗ cục bông nhỏ nhà mình nín, chìa điện thoại cho cô xem.
Trong điện thoại của anh đầy ắp ảnh chụp hôm đó đính hôn, ảnh hôm đó chụp ở cánh đồng hoa quê anh, ảnh anh tặng hoa cho cô ở trường cô, ảnh kỷ yếu cấp ba của cô, ảnh linh tinh anh chụp trộm cô, ảnh linh tinh hai người selfie cùng nhau, vân vân và mây mây.
"Tâm trạng em không tốt? Được rồi, bây giờ chúng ta đi rải cẩu lương xả giận!"
Vũ Dĩ Phàm đem đống ảnh đó up hết lên mạng xã hội, lập hẳn một cái album ảnh.
Thử một lần chơi lớn xem thiên hạ có trầm trồ.
Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Thật ra là vì bố chồng con sức khỏe không tốt, vừa mới tái phát bệnh cũ, mà bố mẹ biết rồi đấy, đó giờ ông ấy chưa gặp con lần nào, nếu để ông ấy xa xôi lặn lội đến đây thì cả nhà mình cũng quá có lỗi đi, cho nên con...""Biết rồi."Hiệu trưởng Hoa cau mày ngăn đứa con gái lắm mồm nhà mình lại.Không ngăn thì không biết còn nói đến bao giờ đâu."Ông cũng khó ở nó vừa vừa thôi, Tâm Tâm nó mới về ra mắt bố mẹ chồng lần đầu, nó luống cuống lo lắng quên không nói với chúng ta thôi mà."Hiệu trưởng Hoa: "..."Tôi rất dễ ở mà!"Còn một điều quan trọng, ông nhìn nhà thông gia đối với Tâm Tâm thế nào, nhìn lại ông đối với con rể thế nào! Có thấy xấu hổ không?""Tôi làm sao?""Đừng tưởng tôi mù nghe chưa? Mỗi lần ông nhìn thấy con rể là lại kiếm cớ bắt nạt nó! Thôi ngay thói trẻ con đấy đi nghe chưa?""..."Bà Hoa tiện tay cầm cái chổi lông gà gần đó, giơ lên trước mặt hiệu trưởng Hoa:"Coi chừng tôi đấy!""..."Hoa Kỳ Tâm và Vũ Dĩ Phàm chụm đầu vào nhau cười muốn rụng răng.Hiệu trưởng Hoa quắc mắt nhìn con rể ngốc đang to gan cười mình, tính mở miệng quát anh một trận như mọi khi.Một ánh mắt của bà Hoa bắn qua, ông ngay lập tức ngậm miệng....Kỳ nghỉ của cô sắp hết, cô phải gấp gáp chuẩn bị quay lại trường học, đến ngày sinh nhật cũng làm rất qua loa đơn giản.Cô buồn bực không biết tìm ai xả giận, cuối cùng vẫn chỉ có thể xả lên đầu Vũ Dĩ Phàm."Còn không phải tại em háo hức muốn đi đánh ghen sao, đổ thừa ai nữa?"Kỳ Tâm ấm ức tủi thân, vì muốn khẳng định chủ quyền của mình với Vũ Dĩ Phàm nên hai người đã đính hôn luôn trong tiệc sinh nhật của cô, sau đó vội vội vàng vàng đi đăng ký kết hôn.Chuyện trọng đại mà cứ thế vèo vèo cái là xong.Kỳ Tâm đau khổ khóc ngất trong nhà vệ sinh.Vũ Dĩ Phàm thở dài dỗ cục bông nhỏ nhà mình nín, chìa điện thoại cho cô xem.Trong điện thoại của anh đầy ắp ảnh chụp hôm đó đính hôn, ảnh hôm đó chụp ở cánh đồng hoa quê anh, ảnh anh tặng hoa cho cô ở trường cô, ảnh kỷ yếu cấp ba của cô, ảnh linh tinh anh chụp trộm cô, ảnh linh tinh hai người selfie cùng nhau, vân vân và mây mây."Tâm trạng em không tốt? Được rồi, bây giờ chúng ta đi rải cẩu lương xả giận!"Vũ Dĩ Phàm đem đống ảnh đó up hết lên mạng xã hội, lập hẳn một cái album ảnh.Thử một lần chơi lớn xem thiên hạ có trầm trồ.